Thơ » Nga » Olga Berggoltz
Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 06/06/2007 22:54
1
Когда весна зеленая
затеплится опять —
пойду, пойду Аленушкой
над омутом рыдать.
Кругом березы кроткие
склоняются, горя.
Узорною решеткою
подернута заря.
А в омуте прозрачная
вода весной стоит.
А в омуте-то братец мой
на самом дне лежит.
На грудь положен камушек
граненый, не простой...
Иванушка, Иванушка,
что сделали с тобой?!
Иванушка, возлюбленный,
светлей и краше дня,—
потопленный, погубленный,
ты слышишь ли меня?
Оболганный, обманутый,
ни в чем не виноват —
Иванушка, Иванушка,
воротишься ль назад?
Молчат березы кроткие,
над омутом горя.
И тоненькой решеткою
подернута заря...
2
Голосом звериным, исступленная,
я кричу над омутом с утра:
«Совесть светлая моя, Аленушка!
Отзовись мне, старшая сестра.
На дворе костры разложат вечером,
смертные отточат лезвия.
Возврати мне облик человеческий,
светлая Аленушка моя.
Я боюсь не гибели, не пламени —
оборотнем страшно умирать.
О, прости, прости за ослушание!
Помоги заклятье снять, сестра.
О, прости меня за то, что, жаждая,
ночью из звериного следа
напилась водой ночной однажды я...
Страшной оказалась та вода...»
Мне сестра ответила: «Родимая!
Не поправить нам людское зло.
Камень, камень, камень на груди моей.
Черной тиной очи занесло...»
...Но опять кричу я, исступленная,
страх звериный в сердце не тая...
Вдруг спасет меня моя Аленушка,
совесть отчужденная моя?
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 05/06/2007 22:54
Đã sửa 6 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 01/12/2010 07:38
1
Khi mùa xuân xanh biêng biếc
sẽ lại bừng ấm nắng vàng,
là Alionushka tôi bước
ra bờ nước thẳm khóc than.
Chung quanh bạch dương hiền dịu
nghiêng mình buồn bã mơ màng.
Chiếc lưới hoa văn xinh đẹp
vừng đông trải dài mênh mang
Và nước dưới đầm trong vắt
con nước mùa xuân lững lờ.
Ở nơi vực sâu ấy có
em tôi tận đáy nằm trơ.
Tảng đá đặt ngang trên ngực
sắc cạnh, không phải đá thường.
Ivanushka, Ivanushka em hỡi,
họ đã làm gì em tôi?
Ivanushka yêu dấu của tôi
sáng hơn, đẹp hơn ánh ngày,
bị người nhận chìm, hủy hoại,
lời chị gọi em có hay?
Chàng trai bị đời lừa gạt
hàm oan, chẳng tội tình gì
Ivanushka, Ivanushka yêu quý,
có còn về lại nữa chăng?
Bạch dương dịu hiền im lặng
buồn rầu trên vực nước sâu.
Và màng lưới vàng mong mỏng
ráng chiều bao phủ một màu.
2
Từ sáng sớm tôi gào vang khắp vực
bằng giọng thú non tôi lồng lộn cuồng điên:
“Alionushka, tâm trong sạch của em,
Hãy đáp lời em, chị hỡi”
Những đống lửa trong sân sẽ nhen lên chiều tối,
những hồn ma mài sắc lưỡi dao.
Hãy trả cho em hình hài người cũ thuở nào,
ơi Alionushka của em tươi sáng!
Em nào có sợ chết đi, sợ chi ngọn lửa
- chỉ hãi hùng phải chết trong lốt thú tâm người.
Ôi, xin tha lỗi cho em, em đã chẳng nghe lời,
chị hãy giúp giải lời nguyền độc ác!
Ôi, tha thứ cho em rằng một lần trong cơn khát
nước của đêm em đã uống no lòng
từ lốt chân thú khuya để lại trong rừng
Ra thứ nước kia thật là đáng sợ…”
Chị tôi trả lời: “Em gái thân yêu!
Sự độc ác con người ta không làm sao sửa lại
Tảng đá, tảng đá, một tảng đá trên ngực chị đây hoang dại
Mắt phủ mờ sình lầy lội tối đen…”
… Nhưng tôi lại gào lên cuồng điên,
cơn hãi sợ của thú non trong tim không che giấu
Biết đâu Alionushka sẽ cứu tôi qua làn nước,
hỡi lương tri xa cách của tôi?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 28/08/2015 03:58
1
Khi mùa xuân bát ngát xanh
Bồi hồi ấm lên lần nữa —
Tôi làm Alionushka
Ra bờ vực ngồi than thở.
Xung quanh bạch dương đau khổ
Cam chịu chôn chân, nghiêng mình.
Hoàng hôn dần buông bảng lảng
Như tấm ren nhẹ vô hình.
Dưới vực sâu trong văn vắt
Nước mùa xuân đọng hững hờ.
Khổ thân em trai tôi quá,
Đáy vực em nằm bơ vơ.
Đá sắc cạnh đè trên ngực
Nào phải đá thường quanh đây…
Ivan, Ivan yêu dấu
Sao em ra nông nỗi này?!
Ivan, Ivan của chị,
Tươi sáng, đẹp hơn ban ngày, –
Bị người ta dìm chết đuối,
Còn nghe tiếng chị không đây?
Em bé bỏng, em vô tội,
Bị đời lừa gạt, dối gian –
Có khi nào em trở lại,
Ivan ơi, hỡi Ivan?
Những cây bạch dương cam chịu
Lặng im đau khổ xung quanh.
Và hoàng hôn buông bảng lảng
Như tấm ren nhẹ vô hình…
2
Bằng giọng thú hoang, như thể phát cuồng,
Từ sáng sớm tôi đã gào vỡ ngực:
«Alionushka, lương tâm trong sạch,
Hãy trả lời em, chị dấu yêu ơi!
Trong sân rộng sẽ cháy bùng đống lửa,
Lưỡi dao nhọn được mài lúc chiều rơi.
Tìm lại cho em lốt người nhé chị,
Alionushka, chị của em ơi.
Không sợ chết, không sợ gì ngọn lửa —
Sợ chết trong lốt thú hãi hùng thôi.
Em xin lỗi đã không vâng lời chị!
Giải độc nguyền cho em nhé, chị ơi.
Em xin lỗi, khi chỉ vì cơn khát,
Lúc đêm khuya em uống mãi không thôi
Ngụm nước đọng trong dấu chân loài thú…
Thứ nước kinh hoàng đã bị nguyền rồi…»
Và chị tôi trả lời: «Em gái ạ!
Biết sửa làm sao cái ác của cõi người.
Một hòn đá nặng đè trên ngực chị.
Và váng rêu đen che kín mắt rồi…»
…Nhưng tôi vẫn như phát cuồng, gào thét,
Kệ nỗi kinh hoàng trong tim thú trào lên…
Biết đâu Alionushka đến cứu,
Phần lương tâm đang lưu lạc của em?