Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Lý Phương Liên » Ca bình minh (2011)
Đăng bởi tôn tiền tử vào 05/12/2014 13:01
Sáng mai em lên đường
Có nghĩa là sáng mai tay em cầm súng
Em quí em yêu em thương em nựng
Sáng mai em người lớn thật rồi...
Con chuồn chuốn ngày nhỏ nhởn nhơ chơi
Con ve sầu đùa suốt ngày hè trên cành sấu
Mai em đi từ nơi này yêu dấu
Nơi có căn nhà nuôi tuổi thơ em
Nơi những kỷ niệm cao như những cột đèn
Nơi có các em em cũng là nơi có chị
Em lên đường đánh Mỹ
Từ nơi này yêu dấu em đi
Chị muốn dặn dò em nhưng chẳng biết dặn gì
Nhà ta có mình em ra trận
Chị nhắc em điều này vì chị muốn như em
Thành tầm bay của những mũi tên
Nhưng chị đã thành trụ cột gia đình ta mồ côi cha mẹ
Em hãy coi chị như người chiến sĩ
Dù gia đình ta mình em được được lên đường
Ngày mai mẹ sẽ về đầu hôm
Đưa em đi mắt đỏ hoe mẹ giục
Em có nghe tiếng trái tim mình đập ran lồng ngực
Trái tim em mẹ ấp ủ suốt đời
Chị không thể nói thành lời
Tai em đã nghe tiếng mẹ kêu chìm trong tiếng bom giặc Mỹ Chị không cần dặn em những điều chị nghĩ
Mẹ đưa em lên đường
Khấu súng em cầm
Lời mẹ dặn yêu thương
Em chị sẽ làm gì là điều chị biết...
Hãy lên đường em nhé
Yên tâm
Đành là chị ở nhà phải gánh phấn vất vả
Nhưng vất vả nhất là nơi bom lửa
Nơi ngày mai em tới đạn lên nòng
Chị của em không biết dối lòng
Em lên đường đừng băn khoăn cho chị
Hãy hoàn thiện đàn ông bằng đời chiến sĩ
Và nhất định phải trở về
Bé bỏng của chị ơi...
Đêm hôm nay chị muốn thật dài
Sẽ nói bao nhiêu điều sao chị ngồi im lặng
Em ngủ ngon rồi
Nhưng mà em hiểu lắm
Khẩu súng em cầm mang lời dặn của chị theo...