Thơ » Nga » Olga Berggoltz
Đăng bởi Hoa Xuyên Tuyết vào 01/06/2007 09:26
Дарья Власьевна, соседка по квартире,
сядем, побеседуем вдвоём.
Знаешь, будем говорить о мире, о
желанном мире, о своём.
Вот мы прожили почти полгода,
полтораста суток длится бой.
Тяжелы страдания народа —
наши, Дарья Власьевна, с тобой.
О, ночное воющее небо,
дрожь земли, обвал невдалеке,
Бедный ленинградский ломтик хлеба —
он почти не весит на руке...
Для того, чтоб жить в кольце блокады,
ежедневный смертный слышать свист,
сколько силы нам, соседка,
надо, сколько ненависти и любви...
Столько, что минутами в смятенье
ты сама себя не узнаёшь:
«Вынесу ли? Хватит ли терпенья?»
Вынесешь. Дотерпишь. Доживёшь.
Дарья Власьевна, ещё немного,
день придёт — над нашей головой
Пролетит последняя тревога
и последний прозвучит отбой.
И какой далёкой, давней — давней
нам с тобой покажется война в миг,
когда толкнём рукою ставни,
сдёрнем шторы чёрные с окна.
Пусть жилище светится и дышит,
полнится покоем и весной...
плачьте тише, смейтесь тише, тише,
будем наслаждаться тишиной.
Будем свежий хлеб ломать руками,
темно — золотистый и ржаной.
Медленными, крупными глотками
будем пить румяное вино.
А тебе — да ведь тебе ж поставят
памятник на площади большой.
Нержавеющей, бессмертной сталью
облик твой запечатлят простой.
Вот такой же: исхудавшей, смелой,
в наскоро повязанном платке,
вот такой, когда под артобстрелом
ты идёшь с кошёлкою в руке.
Дарья Власьевна, твоею силой
будет вся земля обновлена.
Этой силе имя есть — Россия.
Стой же и мужайся, как она.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 01/06/2007 09:26
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Hoa Xuyên Tuyết ngày 09/05/2008 02:01
Đaria Vlasievna, hàng xóm cùng nhà tôi,
ngồi xuống đây cô, hai người mình trò chuyện nhé.
Cô biết không, về hòa bình ta sẽ nói, và về
một thế giới ước mơ, thế giới của mình ta.
Cô cháu mình đã sống gần trọn nửa năm qua
một trăm rưởi ngày kéo dài trận đánh
Nỗi đau đớn của dân ta sao nặng gánh -
nỗi khổ cực đau buồn của chúng mình, cô Đaria...
Ôi bầu trời đêm gầm rú đạn bom xa
rung chuyển đất và sạt lở quanh ta đâu đấy
Mẩu bánh mì thành Len tội nghiệp -
gần như nhẹ bỗng trên tay.
Để sống được trong phong tỏa vòng vây,
từng ngày nghe tiếng rít gào chết chóc
mình cần biết bao nhiêu sức lực,
cần biết bao tình yêu quý, nỗi căm hờn.
Đến nỗi bao phút giây rối loạn điên cuồng
cô không còn nhận ra mình được nữa:
“Mình chịu đựng được chăng? Kiên nhẫn có đủ vừa?”
Sẽ chịu được. Sẽ kiên cường. Cô sẽ sống
Đaria Vlasievna, chỉ còn chút nữa thôi
sẽ đến ngày trên đầu ta còi báo động
Lần cuối sẽ vụt qua. Và vang động
tiếng kèn hiệu báo yên cuối cùng.
Rồi cô cháu mình trong khoảnh khắc vui mừng
sẽ cảm giác như chiến tranh xa, xa lắc
khi mình dùng tay đẩy khung cửa chắc,
giật tung những chiếc rèm màu đen.
Để phòng ở mình được thở và sáng lên,
được đầy ắp bình yên và xuân mới...
Khóc khẽ thôi, cười cũng khe khẽ với,
mình cùng tận hưởng lặng im này.
Ta sẽ bẻ bánh mì tươi mới bằng tay
chiếc bánh mì đen và chiếc bánh màu vàng sậm
Sẽ uống từng ngụm lớn chảy trôi chầm chậm
rượu vang đỏ ửng hồng
Còn cô, cô Đaria – họ sẽ dựng tượng đồng
đài tưởng niệm trên quảng trường hùng vĩ,
bằng bất tử chất hợp kim không bao giờ hoen rỉ
họ khắc chạm hình ảnh cô bình dị
Đấy như bây giờ đây: dũng cảm, hao gầy
trong chiếc khăn choàng buộc qua loa vội vã,
giống như lúc dưới làn đạn bom nghiệt ngã
Cô bước đi, cầm chiếc giỏ trên tay
Đaria Vlasievna, bằng sức mạnh cô đây
cả mảnh đất này sẽ hồi sinh mới lạ
Sức sống ấy có tên gọi - Nước Nga.
Hãy như Người, can trường lên và đứng vững, cô Đaria…