Trang trong tổng số 15 trang (147 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

“Em thích một điều: rằng anh không đau đớn vì em...” (Marina Svetaeva): Bản dịch của Thuỵ Anh

Em thích một điều: anh không hề đau đớn vì em
Lòng em cũng chẳng đau vì anh, em rất thích!
Rằng cả tinh cầu nặng nề - trái đất
Chẳng bao giờ trôi tuột dưới chân ta
Em thích một điều: được thoải mái nhố nhăng
Chẳng lời ý đẩy đưa, được buông tuồng đôi chút
Không đỏ mặt vì sóng lòng ngơ ngác
Vì mơ hồ thoáng tay áo chạm nhau

Em thích cả điều này nữa, lạ lùng sao:
Trước mặt em anh thản nhiên ôm cô nàng khác
Anh không rủa em chết thiêu trên lửa tà hà khắc
Vì em hôn người mà không phải hôn anh
Dịu dàng của em ơi, em rất thích rằng anh
Ngày lẫn đêm không nhắc tên em trìu mến
Rằng chẳng bao giờ đâu trong lặng im bên Chúa
Với đôi mình người chúc phúc “Amen!”!

Cảm ơn anh bằng bàn tay và cả trái tim em
Vì anh đã yêu em nhiều mà anh không hề biết
vì bình yên đêm của em tha thiết
Vì hiếm hoi những buổi hẹn cuối hoàng hôn
Vì ta đã chẳng cùng dạo bước dưới trăng suông
Không cùng chung vầng mặt trời trên cao tỏa sáng
Cảm ơn vì (than ôi!) em chẳng làm anh đau đớn
Và em buồn lòng (hỡi ôi!) cũng chẳng phải vì anh!

Ảnh đại diện

Gửi một người đi... (Magrarita Aliger): Bản dịch của Thuỵ Anh

Em muốn là người thương của anh
Em muốn là sức mạnh của anh
là  ngọn gió lành,
   là bánh mì hàng ngày anh cần đến
là bầu trời trôi phía trên cao

Nếu anh lạc bước trên đường một buổi nào
em ném mình xuống chân anh thành lối mòn anh bước
đừng phân vân, hãy đi đi anh, về phía trước

Nếu anh mệt nhoài vì cơn khát
em sẽ thành con suối long lanh
hãy đến đây anh, cúi mình uống cạn

Nếu anh một lần chợt mong được nghỉ
giữa mịt mùng đêm đen
dù ở đâu –
      trong núi thẳm rừng sâu,-
em vẫn sẽ là dải khói bốc lên từ mái rạ
bùng lên thành chùm hoa lửa ấm
để anh nhìn được em.

Em sẵn sàng biến thành mọi điều dịu êm
những gì trên đời này làm anh dễ chịu
Anh hãy đến bên cửa sổ vào bình minh êm dịu
và đoán xem em là ai, là ai…

Là em đây, bước vào trận chiến mệt nhoài
với cả một đội quân cỏ cây khô xác
từ bờ giậu bông hoa vàng bé xinh mọc lên ngơ ngác
để anh xót thương em

Là em đây, biến thành cánh chim
con vành khuyên véo von giọng hót
và ở nơi khởi nguồn một ngày em hát
để anh nghe được em.

Là em đây – trong tiếng hót vang thảng thốt
của chim họa mi
  Cây nảy lộc mướt,
Giọt sương đọng trên những cánh hoa êm
Đó là em.

Là em đây.
      Những đám mây phía trên vườn cây…
Anh có dễ chịu không anh?
     Nghĩa là, bên cạnh anh,
phía trên anh – là tình yêu của em!

Em nhận ra anh giữa muôn vạn con người
những nẻo đường của ta mãi chẳng xa rời
anh có hiểu không, người của riêng em?
Dẫu anh ở nơi nào, anh vẫn sẽ gặp em
sẽ nhận thấy em,
và sẽ yêu em trọn đời trọn kiếp.

Ảnh đại diện

Em yêu chăng? (Veronika Tushnova): Bản dịch của Thuỵ Anh

Em yêu chăng? Em nào biết, có thể là không
Tình yêu có bao nhiêu điềm báo
Với anh chỉ một điều em sẽ nói
Rằng anh ở mọi nơi, trong tuyết, lửa, mộng tràn
Trong lặng im, trong ồn ĩ, vui, buồn
Trong mọi thứ phục trang, trong từng dòng thơ, từng vì tinh tú
Trong tất cả! Mọi nơi mọi chốn
Và mãi mãi, anh ơi

Trí nhớ em đã thuộc lòng anh
Sẽ chẳng quên được điều gì nữa
Anh hiểu không anh? Sợ anh, em sợ
Cố trốn chạy, vẫy vùng rồi bất lực mà thôi
Bởi anh là giấc mơ, là ấm áp của đời
Là hơi thở và là ánh sáng
Em muốn nép vào vai anh một thoáng
Em yêu chăng? Em không biết nữa,
chẳng có thêm dấu hiệu rõ ràng hơn…

Ảnh đại diện

Tình ca (2) (Hermann Hesse): Bản dịch của Thuỵ Anh

Anh là con hươu, em là con hoẵng
Anh là thân cây, em là chim quý
Em là mặt trời, anh là tuyết giá
Em là ngày dài, anh là giấc mơ…

Đêm đêm môi anh trong giấc ơ hờ
Gửi đến em một con chim vàng nhỏ
Giọng trong veo, cánh mang màu lửa
Nó hát hoài một khúc tình ca
Hát cho em yêu bài ca của lòng anh…

Ảnh đại diện

“Bằng trí óc không hiểu nổi nước Nga...” (Fyodor Tyutchev): Bản dịch của Thuỵ Anh

Dùng trí tuệ sao hiểu nổi nước Nga
Một thước chung chẳng thể nào đo nổi
Mang dáng vóc khác thường vời vợi –
Ôi nước Nga, chỉ có thể tin Người!

Ảnh đại diện

“Học được cách sống khôn ngoan, đơn giản...” (Anna Akhmatova): Bản dịch của Thuỵ Anh

Học được cách sống khôn ngoan, đơn giản
Ngẩng nhìn trời, cầu nguyện Chúa thân thương
Lang thang thật lâu trước buổi chiều buông
Cho lử lả những lo âu không đáng có

Khi khe sâu rặng ké rung trong gió
Chùm thùy dương vàng đỏ rũ xuống rồi
Em chắp vần những áng thơ vui
Về cuộc sống diệu kỳ, chảy trôi âm ỉ

Em quay về nhà. Chú mèo bông hoan hỉ
Liếm tay em, “gừ gừ” rất thiết tha
Ngọn lửa nào cháy rực phía hồ xa
Trên nóc cao của nhà máy gỗ

Chỉ thi thoảng khoảng lặng này bị thủng
Bởi tiếng kêu chú cò đậu xuống mái nhà
Và nếu anh có gõ cửa gọi em ra
Tưởng chừng em cũng chẳng nghe thấy nữa.

Ảnh đại diện

Tôi mãi hát những bài ca của người... (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Tôi mãi hát những bài ca của người
về yêu đắm - chia ly tình đời xa lạ.
Chuyện của mình chẳng có gì hay cả,
chỉ hoài buồn chán đầy thêm

Tôi mãi lắng nghe những khúc hát trong đêm
được chắp nhịp bằng nỗi lòng người khác
Nghĩa là chẳng riêng gì tôi ngơ ngác
với những buồn đau cay đắng của mình?

Những người bạn mến thương, người bạn tốt lành
người không quen của tôi, bạn hỡi
nghĩa chăng là bạn bị bỏ rơi rồi
hay giống như tôi, chẳng ai tìm ra bạn?

Nghĩa là sẽ qua đi thôi? Là ước mong sẽ thành hiện thực!
Là bài ca về tôi
không bao giờ bị quên lãng trong đời
ở miền yêu thương chốn này thân ái?

Ảnh đại diện

Em đang làm gì thế này?! Em buông tay... (Olga Berggoltz): Bản dịch của Thuỵ Anh

Em đang làm gì thế này? Em buông tay...
chối bỏ con người mình,
chối bỏ hơi thở mình,  
em đang buông một người, người em từng chiếm được

Chẳng phải là anh sao, với yêu đương mơ ước
em gọi là số phận của em?
Rượt theo anh những bước vội vàng thêm
từng cầu nguyện để có anh bằng bài ca khắc khoải?

Nơi cùng thẳm thế gian, mép đá xưa thoai thoải
của những mạch núi xanh trải rộng dưới gầm trời,
vùng tăm tối u minh đêm biên giới xa vời
tình yêu đã gắn hai ta làm một

Từng làm việc say mê, từng lang thang phiêu bạt
anh và em – ta đã chẳng chia rời
khiến những kẻ ghen hiềm phải lặng nhìn chiêm ngưỡng bên đời
và bạn bè đôi lần tị nạnh…

Ảnh đại diện

“Có một mùa ngắn ngủi, đẹp lạ thường...” (Fyodor Tyutchev): Bản dịch của Thuỵ Anh

Có một mùa ngắn ngủi, đẹp lạ thường
Trong lòng Thu chớm về non nớt
Ngày trong vắt như pha lê sáng ướt
Và những buổi chiều chói lọi cứ rực lên

Nơi liềm hái lùa nhanh, gié lúa rơi bên
Giờ đã trống cả rồi – không gian trải rộng
Chỉ mong manh sợi tơ nhện mỏng
Lóng lánh trên luống đất rảnh rang

Không khí cũng rỗng đi, không nghe nữa tiếng chim ngàn
Những cơn bão mùa Đông vẫn còn xa lắc
Màu trời xanh ấm mềm, trong vắt
Rót xuống cánh đồng đang lúc nghỉ ngơi…

Ảnh đại diện

Làm sao... (Juhász Gyula): Bản dịch của Thuỵ Anh

Tóc nàng vàng ra sao tôi không còn rõ
Chỉ biết sắc bừng của đồng lúa mênh mang
Khi Hè sang bông trĩu nắng vàng
Nàng trong tôi đắm mình cùng màu nồng nàn ấy

Mắt nàng xanh làm sao tôi nhớ nổi
Nhưng khi Thu về hé mở khoảng trời cao
Một ngày tháng Chín rời rã hồn tôi lời từ tạ thuở nào
Tôi mơ tưởng về mắt nàng màu thắm

Giọng nàng mượt thế nào tôi không còn biết
Nhưng nghe tiếng thở dài đồng cỏ buổi chớm Xuân
Chạm đến tôi lời Anna ấm áp trong ngần
Tự phương trời xa, từ một mùa Xuân mềm xưa cũ…

Trang trong tổng số 15 trang (147 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối




Tìm bài trả lời thơ:

Kết quả tìm được thoả mãn đồng thời tất cả các tiêu chí bạn chọn.
Bạn có thể tìm bằng Google với giao diện đơn giản hơn.

Tiêu đề bài trả lời:

Nội dung:

Thể loại:

Người gửi:

Tiêu đề bài thơ:

Tác giả bài thơ: