Trang trong tổng số 25 trang (243 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 03/07/2018 14:18
Nằm ở đây, chàng sinh viên bị ốm.
Số phận anh ta nghiệt ngã, mong manh
Các loại thuốc hầu như không tác dụng
Chàng bị bệnh nan y, căn bệnh ái tình.
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 03/07/2018 14:10
Chiếc bình nước vô tình rơi xuống,
Bị đập vào hòn đá, vỡ đôi.
Cô gái cứ ngồi im, buồn bã,
Nàng cầm lên mảnh gốm vừa rơi.
Thật lạ thay! Nước không hề cạn,
Ở trong bình cứ mãi chảy ra
Cô gái ngồi mãi bên suối nước,
Cứ ôm mãi nỗi buồn xót xa.
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 03/07/2018 14:08
Bông hoa nhỏ héo tàn không hương sắc,
Bị bỏ quên trong trang sách tôi cầm
Tôi mơ thấy một điều lạ hoắc
Trong tâm hồn, cảm xúc cứ lâng lâng.
Nó nở ở đâu? Khi nào? Vào mùa xuân nào nhỉ?
Đã bao lâu? Ai đã ngắt hoa này,
Bàn tay lạ, hay bàn tay quen thế?
Lý do nào lại đặt nó ở đây?
Để nhớ về một lần hò hẹn
Hay buổi phân ly ăm ắp nỗi buồn
Hay một buổi dạo chơi đơn độc
Trong rừng sâu hay yên lặng trên đồng?
Chàng vẫn còn, hay nàng còn sống?
Và bây giờ họ đang ở đâu đây?
Hay họ đã phai tàn, khô héo
Như bông hoa xa lạ ở nơi này?
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 01/06/2018 14:16
Tuyết trắng trên núi cao sừng sững
Chắc đã trùm lên tận đỉnh núi này?
Sương khuya bên sườn vắt ngang mờ mịt
Chắc vẫn uốn ngoằn ngoèo như từ trước ở đây?
Ở dưới ánh trăng, điều mà tôi rất thích
Núi sừng sững cao như hoá khói tím giữa trời.
Như sương bạc mê ly, mù mịt
Che cả khu vườn nhà yên tĩnh của tôi.
Ôi! Đó chính là quê hương của tôi đó,
Tôi đã đi xa hơn cả chục năm
Dưới chân núi có dòng sông Đại Độ
Là một dòng thơ vô tận không ngừng.
Dòng Đại Độ nước sông cuồn cuộn,
Trăng sáng ngời mọc tự bờ Đông
Dọc bờ ấy, những ngọn đồi xanh thẳm,
Bờ Đông có núi Nga Mi tươi đẹp vô cùng.
Bờ sông Đại Độ, khói sương mờ mịt
Cũng là nơi tôi bơi lội thưở ấu thơ
Tôi đứng trên đá lô xô, dưới ánh trăng sáng tỏ,
Cảm thấy thê lương lớn đến vô bờ.
Ôi! Đó là quê hương tôi yêu dấu,
Tôi đã xa hơn cả chục năm liền.
Dưới ánh trăng đêm nay huyển ảo,
Núi Nga Mi đã hoá thành khói tím bay lên.
11-8-1928
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 01/06/2018 14:15
Đêm dài đang dần trôi chầm chậm,
Cuối cùng rồi sẽ rực ánh ban mai;
Những con mắt của những vì sao lấp lánh,
Bạn sẽ không mong mỏi mắt nữa rồi.
Trời tăm tối đen như trong nghiên mực
Mặt trời vẫn như xưa dạoo bước thong dong,
Ông đang mài mũi tên vàng nhọn sắc
Đem quỷ trời ra bắn chết cho xong..
Ông mặt trời, dẫu chỉ là có một,
Ông không bao giờ lại tự thương mình,
Ông có lòng nhiệt thành đầy ắp
Phải cho muôn loài đều được hồi sinh.
Tiếng xe rồng ầm ầm rung chuyển
Bình mình đã gần, chắc cũng không xa,
Ôi mặt trời, người thầy của chúng ta đang đến,
Chúng ta gặp nhau trong ánh sáng đỏ chói loà!
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 01/06/2018 14:13
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Bình minh đã rạng rồi,
Mẹ hãy đánh thức đứa con trong vòng tay Mẹ
Bây giờ tôi đang trên lưng ấm áp của Người.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Ở thiên đường này, tôi dạo chơi thong thả
Mẹ vẫn trên mênh mông biển cả,
An ủi hồn tôi bằng tiếng hát ru hời
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Quá khứ của tôi, cả hiện tại, tương lai,
Mẹ là thức ăn, áo quần, tôi ở trong lòng mẹ,
Tôi sao có thể đền ơn cao sâu của Người như thế?
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Từ giờ trở đi, tôi sẽ không mấy lúc ở nhà,
Tôi vẫn thường ở trong không gian khoáng đãng,
Để bày tỏ với Người, lòng thảo thơm sâu đậm.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi đã ghen với những đứa con yêu quý của Người,
Họ là nông dân suốt ngày cần cù trên đồng, bãi,
Họ là những vú em của toàn nhân loại,
Được Mẹ luôn chăm lo, ưu ái,
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi ghen với những đứa con yêu quý của Người,
Họ là những công nhân đào than trong hầm mỏ,
Họ là Promete đã mang cho loài người ngọn lửa,
Mẹ luôn luôn ôm lấy họ vào lòng.
Ôi trái đất này, người mẹ của con!
Tôi nghĩ rằng ngoài những công, nông,
Tất cả đều là những cháu con không xứng đáng
Tôi cũng là đứa con như thế của Người.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi ghen với muôn loài thực vật,
Đồng bào của tôi, con cháu của Người,
Chúng là kẻ tự do, là người độc lập,
Chúng đang tận hưởng đời thơ của chúng.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi ghen với muôn loài thực vật,
Đặc biệt là ghen với những con giun đất
Tôi chỉ không ghen với những con chim
Chúng bỏ Người, hướng lên không gian, bay vút.
Ôi trái đất này, người mẹ của con!
Tôi không muốn được bay lượn trên không,
Không muốn đi ngựa, đi xe, xỏ giày, mặc tất,
Tôi chỉ muốn đi chân trần trên đất,
Sẽ chẳng rời xa đất mẹ trên đời.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Mẹ làm chứng cho tôi, tính tình chân thực,
Tôi không tin, mẹ chỉ có trong giấc mộng trên đời,
Cũng không tin, tôi chỉ là bóng ma trơi ẩn hiện
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Chúng ta đều là Y Doãn sinh ra, không gốc gác,
Tôi không tin trên mù mịt bầu trời,
Còn có một vị cha nào đó
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi nghĩ rằng các hiện tượng xảy ra trong vũ trụ,
Đều là những hiện thân hoá kiếp của Người
Sấm chớp là tiếng Mẹ hiền đang thở,
Tuyết và mưa là máu Mẹ đang rơi.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi nghĩ rằng bầu trời mù mịt ấy,
Chẳng qua là chiếc gương sáng mẹ điểm trang,
Ban ngày có mặt trời, đêm có ánh trăng,
Chỉ là ở trong gương, hiện lên hư ảnh Mẹ.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi nghĩ các vì sao đang ở trên trời,
Là của chúng ta, hư ảnh con ngươi sinh học;
Tôi chỉ tin mẹ làm chứng tính tình chân thực.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Trong quá khứ, tôi chỉ là trẻ con chưa hiểu biết,
Tôi chỉ biết tham lam nhận ơn sâu nặng của Người,
Tôi không biết ơn, không đáp đền ơn sâu của Mẹ.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Từ giờ trở đi, ơn này tôi đã biết,
Dù tôi chỉ uống một hai ly nước,
Tôi biết đó là sữa, cháo Mẹ đã nuôi.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi đã nghe tất cả tiếng nói cười,
Tôi biết đó là tiếng hát ru của Mẹ,
Linh hồn tôi đã được Người vỗ về như thế
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Mọi thứ trước mắt tôi, đang rong chơi sống động,
Tôi biết đây là những điệu nhảy của Người,
Mẹ đã làm, vì linh hồn tôi mà an ủi
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Tôi cảm thấy mọi hương thơm, màu sắc
Tôi biết đây là món quà mẹ đã tặng tôi,
Mẹ đã vì linh hồn tôi mà an ủi
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Linh hồn tôi là linh hồn của Mẹ,
Tôi muốn linh hồn tôi trở nên mạnh mẽ,
Để đáp đền ơn sâu nặng của Người.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Từ giờ trở đi tôi muốn đáp đền ơn sâu nặng
Tôi biết mẹ yêu tôi, còn muốn tôi lao động,
Tôi muốn học sự cần lao của Mẹ suốt đời!
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Từ giờ trở đi tôi muốn trả công ơn của Mẹ,
Tôi muốn dâng bầu máu nóng cho đời
Nuôi dưỡng mình, nuôi anh chị em tôi nữa.
Ôi trái đất này, người mẹ của tôi!
Mặt trời ban ngày, hình trong gương của Mẹ,
Đang chiếu sáng trên khắp cả bầu trời,
Từ giờ trở đi, tôi phải lấy từ trong tôi, ánh sáng
Để chiếu sáng cho tất cả, khắp quanh tôi.
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 29/05/2018 13:33
Sáng dậy ra mở cửa
Mới hay xuân đến nhà
Có đôi bươm bướm trắng
Chấp chới vờn bên hoa.
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 25/05/2018 16:54
Ngập ngừng ngại bước giẫm rêu xanh
Gõ cửa, then cài, thấy vắng tanh
Vườn ngập sắc xuân, không chặn nổi
Qua tường, hồng hạnh ló cành xanh.
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 25/05/2018 16:51
Dưới trăng, sông vắng, bước lên thuyền,
Gió lạnh thổi hoài, ngủ chẳng yên,
Lắm bệnh, gặp đây nhiều cảnh đẹp,
Một mình, một bóng nghĩ liên miên.
Gửi bởi Phạm Thanh Cải ngày 25/05/2018 16:50
Tiếng sáo du dương, cảnh thái bình,
Muốn mang rượu giải nỗi buồn tênh,
Trời mưa dai dẳng, thuyền ở lại,
Mê mệt trong mơ, chẳng gặp tình.
Trang trong tổng số 25 trang (243 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [7] [8] [9] [10] [11] [12] [13] ... ›Trang sau »Trang cuối