Trang trong tổng số 16 trang (151 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

TỪ KHI ANH YÊU EM

Thực ra mình phải viết những điều này từ lâu rất lâu rùi dành cho anh mới phải nhưng cứ lần nữa mãi để rồi đến tận hôm nay mới viết được, và mình sẽ viết nó theo tinh thần của mình dành cho MÈO BÉO (cái tên này mình đặt cho mà chẳng mấy khi mình gọi cả, sau này mình sẽ để dành đặt cho bọn lóc nhóc của mình vậy).

 
Xưa:

 
Khi anh chưa yêu em, em là một con nhóc rất tự ti về ngoại hình của mình, vừa mập vừa xấu, lúc nào cũng cắm mặt vào mấy quyển sách với mục đích là phải đỗ cái này, đạt cái kia, nhưng rồi em chẳng làm được cái gì cả, vì cái tính lãng đãng của em...

 
Khi chưa yêu anh em là 1 con nhóc cái gì cũng lơ ngơ, mỗi thứ biết 1 tí chẳng rành về cái gì cả. Hỏi gì cũng ù ù cạc cạc như vịt.

 
Khi chưa yêu anh, em rất hay ngủ nướng, chẳng mấy khi để ý đến xem người ta đang nghĩ gì và đang làm gì bên ngoài.

 
Khi chưa yêu anh em ít quan tâm đến hội họa, âm nhạc, thẩm mĩ...

 
Khi chưa yêu anh em chẳng biết gì nhiều...

 
Em chỉ biết mấy quyển sách với những mớ lý thuyết mà người ta nói ở trong đó.

 
Nay:

 
Khi anh đã yêu em, em tự thấy mình đẹp hơn trong mắt anh, em cũng thấy mình tự tin hơn, vì ít nhất em còn đẹp trong mắt anh.

 
Khi yêu anh, em hiểu ra rằng cuộc sống có nhiều thứ mình cần quan tâm, mình cần biết đến nhiều thứ, nó giống như vốn sống của mỗi người vậy. Và anh đã giúp em bổ sung những thứ em còn thiếu...

 
Khi yêu anh, em hiểu ra rằng, con người sống không phải chỉ bằng những lý trí khô khan mà còn có cả trái tim nồng ấm.

 
Khi yêu anh em biết được những buổi chiều nắng tắt, những buổi sáng sớm bình minh có người tróc em dậy để kịp giờ học, để chở em đến lớp và cả đón em về nữa.

 
Và đôi khi cũng để quan tâm ngược lại xem ngày hôm nay của anh thế nào, anh sống ra sao...

 
Và mỗi sáng em mong điện thoại của anh, mỗi tối lại muốn được nói chuyện với anh.

 
Từ khi yêu anh, dù không được gặp anh nhưng ngày nào em cũng được nghe giọng nói của anh, được anh hỏi han ân cần đầy yêu thương.

 
Và từ khi yêu anh em biết rằng trái tim mỗi người rộng mà vẫn cứ hẹp, nó chỉ chứa đựng được 1 hình bóng trong đó, chỉ 1 thôi anh nhỉ?

 
Và từ khi yêu anh em biết rằng em đã tìm thấy 1 nửa của mình, rằng em rất yêu anh.

 
Cảm ơn cuộc sống đã đưa anh lại cho em, đã dành anh cho riêng em


Rất rất yêu anh, MÈO BÉO của em ạ...!
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

TRÍCH NHẬT KÝ THÂN YÊU

Ngày...

 
Một cảm giác rất buồn cười xuất hiện làm mình bối rối. Mình cũng không biết mình bối rối vì điều gì nữa. Tự nhiên thấy hoang hoải, thấy buồn buồn...

 
3 tháng học và hai tháng ngồi nghe, 3 tháng tra tấn, 3 tháng cười, 3tháng gặp gỡ những con người hết sức dở hơi...

 
3 tháng kết thúc.. Tự nhiên thấy buồn buồn. 3 tháng không đủ dài nhưng cũng để người ta hiểu nhau phần nào và mình chợt nhận ra rằng cuộc sống đa màu sắc quá, cuộc sống phong phú quá, con người làm người ta thấy lạ quá...

 
Ngày....

 
3 tháng để rồi nhận về 1 cái giấy chứng nhận rằng đã tốt nghiệp khóa học... 3 tháng ta hoc được biết bao nhiêu điều...

 
...và hôm nay, khi nghĩ lại mình, cũng trong khoảng thời gian đó mình như thế nào nhỉ? Mình cũng không biết diễn tả nó như thế nào nhưng tự nhiên thấy lòng mình hoang hoải mênh mang. Mình muốn làm một cái gì đó khác đi, chứ không phải như thế này nhưng mình biết mình không thể, mình bất lực qúa!

 
Ngày...

 
Tự nhiên muốn được phá phách, giá mà mình có thể hét lên thật to, giá mà mình có thể phóng xe tít mù trên phố nhỉ? Gía mà...

 
Mình sợ...

 
Tự nhiên mình thấy thế...

 
Một ngày không vui, không buồn nhưng hoang hoải...

 
Một ngày....

Và một ngày ....
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

KỲ TÍCH CỦA LÝ THU HẢI THẢO

Kỳ tích của LTHT là tự tay LTHT đã cài lại được cái máy tính của mình. Thỉnh thoảng nó cũng dở chứng ra không dùng đuợc. Bình thường LTHT toàn phải nhờ ai đó đến cài giúp thôi. Mặc dù nhờ nhiều thì ngại nhưng làm thì lại không biết làm nên bắt buộc phải nhờ.


      Lần này cái máy của LTHT bị ngâm gần 1 tuần, LTHT chẳng làm ăn gì được, vì nó quá tệ, LTHT nhìn nó mà lòng đau như cắt...nước mắt đầm đìa, vì nó chẳng làm được việc gì ngoài việc đọc báo nên LTHTchán chẳng buồn đọc nữa...

      Lần nàyLTHT cũng đã dằn lòng mình ngỏ ý nhờ vả một số người để người ta đến giúp đỡ, vì thực tếLTHT đang rất cần nó, nhưng mà rồi nhờ người này, người khác nhưng rút cục chẳng ai đến giúp cả, người thì lý do này, lý do khác. Thế là LTHT không đành lòng để cho em máy ngồi im 1 chỗ lâu quá, LTHT a cay lũng cú lắm và chơi một quả liều, ấy là: bắt Mèo béo nhà LTHT chỉ đạo từ xa bằng điện thoại hướng dẫn cách cài...


    Phải thừa nhận 1 điều rằng Mèo béo yêu của LTHT rất kiên trì nhé, LTHT cáu gắt nhặng xì ngầu vì ứ biết làm thế nào, nhưng nhờ lòng kiên trì và sự dỗ dành của Mèo béo, cộng thêm chút thông minh của LTHT. LTHT đã tự cài lại được máy, cài tuốt tuồn tuột luôn.... LTHT thấy tự hào về bản thân mình  kinh khủng, không ngờ cái đầu óc tăm tối của LTHT cũng có thể làm được cái kỳ tích ấy.



Bình thường mỗi lần Mèo béo về Mèo béo đều bào LTHT, mỗi lần anh cài máy giúp em, em chỉ cần để ý chút chút thôi là lần sau có thể tự làm được không phải nhờ ai nữa, nhưng cái đầu óc tăm tối của LTHT cộng với sự lười biếng và ỷ lại Mèo béo nên LTHT ứ thèm học, nên mỗi lần nó có vấn đề gì đó là LTHTlại phải năn nỉ nhờ vả..


       Nhưng lần này thực sự LTHT a cay lũng cú nên quyết tâm làm bằng được...



Và LTHT đã làm được nhờ sự trợ giúp nhiệt tình của Mèo béo yêu của LTHT.




        Cảm ơn Mèo béo nhiều nhiều nha, Mèo béo yêu. Mèo béo đúng là người yêu thương nhất của LTHT, và mãi như thế Mèo béo nhé!


      Dù Mèo béo ở xa thật xa, nhưng mãi nhớ và yêu Mèi béo nhiều, thật nhiều.



         Vì chúng mình xa mặt nhưng không cách lòng Mèo béo nhỉ?  Nhớ Sài Gòn, nhớ mảnh đất màu mỡ đã khiến cho Mèo béo nhà LTHT ngày một phình to hơn. Mèo béo đang thực hiện chế độ giảm cân, kẻo Tết về LTHT không yêu nữa  (trong khi đó LTHT phải ăn tuốt tuồn tuột những gì có thể làm tăng cân...)...
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

CÔ HOÈ

Hôm giờ về quê, lúc đi ngang qua vườn sắn, thấy mẹ cặm cụi vạc cỏ, tôi gọi. Mẹ thảng thốt ngó trước ngó sau rồi giật tung cái khăn mặt che miệng vừa băng qua những cây sắn non vừa luống cuống lau mồ hôi.



Mẹ vẫn thế, vẫn gấp gáp như ngày xưa. Dáng mẹ bao giờ cũng tất bật. Hồi còn nhỏ, tôi thích nhất được ngồi xổm giữa vườn xem mẹ dỡ sắn. Tạng người mẹ nhỏ nhưng chính những thứ khí độc của Trường Sơn năm nào hút hết từng dòng nhựa sống cuối cùng của người đàn bà một thời ăn và ngủ với Trường Sơn. Tôi vẫn đứng ở đầu lối mòn vào vườn, chỗ được chắn tạm bằng bó rào mục cứ bị rút trộm dần. Từ trong vô thức tôi nhìn thấy người đàn bà đội lụp xụp cái nón rách, cúi gằm xuống mặt đường, dắt tay thằng bé con quoắt queo, đen nhẻm. Họ cứ đi. Thằng bé luôn bấu chặt tay vào gấu quần người đàn bà. Họ đi như hai kẻ xa lạ. Bất cứ ở đâu, dù những gã đàn ông ngồi bệt bên vệ đường đầy cứt chó hay đang rít sòng sọc điếu thuốc lào mua ở quán nước bà cụ rìa làng cũng đều văng ra những câu tởm lợm sặc thứ mùi tanh nồng chua chua khi thấy họ. Đứa bé ấy run rẩy lén lút ngẩng đôi mắt nhìn trộm mẹ. Nó chỉ thấy trong đó lạnh và sâu hun hút. Nó khẽ rùng mình, lại cúi gằm níu chắc hơn vào gấu quần bê bết đất của mẹ .



Tôi chợt nhớ mẹ da diết, nhớ một người đàn bà không còn rõ mặt. Mẹ vẫn vội vã đạp gãy từng cây sắn non mà mỗi sáng mẹ phải dùng hàng giờ để tỉa tót lao về phía tiếng gọi. Mẹ đã vượt qua mô đất cao. Khuôn mặt bắt đầu gấp lại, để lộ ra nụ cười hớn hở. Nụ cười của mẹ y hệt nụ cười của tôi buổi chiều ấy. Cả tuổi thơ, tôi hiếm khi có cơ hội cười nhiều như những đứa trẻ khác cùng lứa. Hôm đó, tự nhiên nhà tôi đông một cách lạ thường. Giữa sân có một cái rạp to dựng vội. Mặt tôi tái xanh sợ hãi. Những gã đàn ông ru đẩy tôi, phả vào mặt tôi thứ mùi thuốc lào hôi rích, thứ mùi tanh ngắt của cá tép, của chuột đồng đôi khi của cả ốc sên. Họ cười hô hố, hỏi tôi về bố, nhe nhởn một cách ác độc: “khéo mày lại là con của tao chứ ai!”. Tôi bặm chặt môi lại, uất ức nhưng nhất định không khóc. Họ ngáp vặt, bàn tán về mẹ tôi ghê lắm. Mà mẹ tôi đi đâu giờ này chưa về. Tôi mênh mang cô độc, thèm day dứt một cái quần để bám. Bỗng có một tiếng la lớn: “Đây rồi…Tìm thấy rồi! Không thì thối làng…Thằng Thừa đâu? Mẹ mày này!”. Tôi cười móm mém. Mẹ nằm dài trên cáng. Tóc xoã ra, mặt bợt bạt. Lũ đàn ông tra khảo nhau xem ai là kẻ hãm hiếp người đàn bà khốn nạn đến nông nỗi nhảy sông tự tử. Tôi căm thù ánh mắt tiếc nuối của những gã đó.



Mẹ vấp ngã trên đám củi mục đánh rốp. Tôi giật mình luống cuống đỡ mẹ dậy. Bà sờ nắn chân tay tôi theo thói quen ăn sâu vào tiềm thức của một nữ thanh niên xung phong. Tôi mỉm cười nắn nắn đôi vai gày của mẹ. Bà đòi bằng được khoác cho tôi cái ba lô rồi dắt tôi xuống chân dốc bỏ mặc vườn sắn chìm dần trong hoàng hôn tím sẫm và tiếng chim quốc hoang hoải.



Mẹ tôi đã chết như thế oan khuất và nhục nhã. Một người đàn bà chửa hoang giữa ngôi làng đầy thù hằn và đơm đặt vốn đã phải gánh chịu số phận nghiệt ngã. Rồi sau đó bị hãm hiếp và nhảy sông tự vẫn. Coi như thế cũng là một sự giải thoát. Nhưng ngày ngày, tôi vẫn phải đi dọc con đường có những gã đàn ông ngồi bệt ở vệ cỏ. Ban đầu tôi khóc ré lên, nức nở khi bị trêu ghẹo, xô đẩy hay bạt tai nữa. Rồi sau đó, tôi chai lì và sẵn sàng nghênh chiến, lúc thì ném vào chúng những câu chửi đúng với bản chất của một đứa con hoang. Có khi quyết liệt hơn, tôi thản nhiên vốc cả vốc cứt trâu quăng đại rồi co cẳng chạy. Tôi bị coi như đứa trẻ sống ngoài vòng pháp luật của làng. Bất cứ nơi đâu, người ta cũng có thể đánh tôi. Thậm chí, lũ trẻ còn quây vào, đái lên người tôi. Tôi không cha, không mẹ, không có lí do để tồn tại trên đời này nữa. Thế mà tôi vẫn sống.



Căn nhà tối om, ghép bằng những tấm phên nứa nằm trầm mặc giữa khu vườn mọc um tùm một thứ dền gai. Mẹ đặt ba lô của tôi lên bờ sân rồi xăng xái vén ống tay áo ném cái gàu kéo lên cho tôi gàu nước giếng khơi trong vắt. Mẹ nói cười luôn miệng nhưng tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi hoang mang, hoang mang về nơi tôi đứng, về người mẹ kia, về căn nhà lá ọp ẹp này. Liệu đó có phải là giấc mơ không? Nhưng chắc chắn một điều, tất cả là quá nhiều cho một đứa con hoang. Những ngày sau khi mẹ tôi nhảy sông tự vẫn, tôi sống lay lắt bằng lòng tốt ít ỏi của vài người đàn bà nhân hậu trong xóm, bằng củ sắn, củ khoai bới trộm, bằng cả thịt chuột đồng những ngày không may mắn.



Một buổi chiều như hôm giờ, cô đứng mân mê vành nón rách đợi tôi ở con đường có những gã đàn ông ngồi bệt trên cỏ. Tôi chỉ nhớ lờ mờ đó là cô giáo lớp một của tôi. Vì ngày mẹ còn sống, tôi có được đi học ít lâu nhưng rồi bỏ ngang chừng vì không chịu nổi sự hành hạ của lũ bạn cùng lớp. Buổi chiều ấy, cô gọi tôi. Tôi thờ ơ đi qua đó nhưng ngẫm nghĩ thế nào tôi quay lại vì quả chuối trên tay cô. Tôi hoảng hốt giật lùi khi cô bảo tôi về ở với cô. Có lẽ đó cũng chỉ là trò tròng ghẹo như của những con người ác độc kia. Tối đó, tôi ngồi bên bờ sông khóc nức nở. Mẹ thật tàn nhẫn, đưa tôi đến nơi này rồi bất chợt bỏ tôi đi mà không hề báo trước. Ngày nào, cô cũng kiên nhẫn đợi tôi đúng chỗ đó. Cô vờ như không nhìn thấy tôi đào trộm sắn trong vườn nhà cô. Một người đàn bà bốn mươi, không chồng, không con luôn khát khao một tiếng gọi “mẹ”. Thế mà khi tôi đã về ở với cô, chưa bao giờ tôi gọi một tiếng “mẹ”, chỉ “cô” và “con”. Tôi thấy sợ tiếng ấy như tiếng “bố” vậy. Để thu phục được đứa trẻ hoang, cô đã mất bao nhiêu nước mắt và những đêm thức trắng. Cô thức trắng đêm trông tôi lên sởi, trông tôi khi cảm sốt…Cô nhường cơm, áo cho tôi đi học. Nhưng quan trọng hơn, ngồi sau chiếc xe cọc cạch của cô, tôi cảm nhận được sự che chở.



Bữa cơm có thịt gà đồi mẹ nuôi, có rau rền cơm ở đầu hồi. Mẹ thì gắp cho tôi luôn rồi ngắm tôi ăn ngon lành như chính mình đang ăn vậy. Tôi nhìn chiếc bàn cụt chân ở góc nhà vẫn thấy giáo án bày la liệt nên chợt hỏi:

_ Tẹo nữa con soạn giáo án giúp mẹ nhé!



Tôi gọi tiếng “mẹ” tự nhiên như chính tôi cũng không nhận ra nó bất thường vậy. Hai mươi tuổi tôi mới lại được gọi mẹ. Mẹ luống cuống, những nếp nhăn dãn ra. Mẹ cười nói rôm rả hơn:

_ Không! Người ta bắt mẹ về hưu rồi. Người ta bảo nghị định bốn mốt gì đó. Nhưng nhớ quá, mẹ soạn cho vui ấy mà. Giọng mẹ thì vui mà đôi mắt thăm thẳm. Tôi thương mẹ quá, thương cô giáo Hoè của tôi, thương tuổi thơ cay đắng của chính mình. Cố nén tất cả, tôi chỉ dồn tụ được lòng mình vào câu nói thoảng nhẹ:

_ Mẹ có tuổi rồi. Nghỉ ngơi thôi! Đợi ra trường con sẽ nuôi mẹ, mẹ ạ! Mẹ bật khóc hu hu…nước mắt lã chã rơi trên bát cơm chiều.



Mưa Hà Nội đầu đông buồn rả rích. Ngồi trong gác trọ, tôi bó gối nhìn ra màn mưa mờ mờ, buông một câu lửng lơ:



_ 20/11 chúng mày có về không?



Thành tròn mắt ngạc nhiên :



_ Trường mày không nhạc nhẽo gì à? Trường tao hoành tráng lắm…Về làm sao được!



Nó hào hứng kể bô bô về kế hoạch của lớp, của khoa. Mưa vẫn rơi đều đều. Không gian dần ắng lại. Tôi bất chợt nói vu vơ như nói với chính mình:



_ Tao thì phải về thôi!



Mưa thế này chắc mẹ lại đang cặm cụi rẫy cỏ vườn sắn ở quê…
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

THÈM ĐƯỢC MỘT CÁI ÔM CHẶT CỦA ANH

Trời đã vào đông tự lâu lắm rồi, những cơn gió đã bắt đầu se lạnh, một vài chiếc lá bắt đầu rơi... Những bông hoa sữa đã ngát hương đã không còn, nhưng sao mấy cây hoa sữa dưới sân trường mình vẫn còn nở nhỉ? Vẫn còn thấy mùi thơm nồng nồng bay vào phòng qua ô cửa nhỏ như mọi năm làm mình tự nhiên thấy hoang hoải, thấy mênh mang...


          Tự nhiên thèm được ra bãi đê sông Hồng, thèm được đứng lên cầu Long Biên lộng gió, và tự nhiên thấy nhớ.... Lâu quá rùi hai đứa mình không gặp nhau, cũng lâu quá rùi chẳng thể nào cảm nhận cái nắm tay ấm áp của anh, cái ôm thật chặt của anh...Sài Gòn ơi! Nhớ...anh gấp ngàn lần...

 

       Tự nhiên muốn được vào trong đó - nơi chỉ có hai mùa Mưa và Nắng. Tự nhiên thấy nhớ...

 

       Khi trời se lạnh...

 

       Khi đông về...

 

       Đã mấy mùa đông rùi nhỉ?

 

      Đã mấy năm cho tình yêu của mình...


      Thấy thương... và thấy yêu...
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

...VÀ CÓ MỘT CHÚT NÀO ANH NHỚ VỀ EM...?

Khi những tia nắng mặt trời chiếu ngang qua khe cửa cũng chính là lúc bắt đầu một ngày mới. Em mở choàng mắt đón cuộc sống bắt đầu. Một ngày trôi qua...

 
Những cảm xúc lẫn lộn đan xen trong lòng. Những thương nhớ giận hờn vu vơ... để rồi sẽ lại rơi vào lãng quên ngay sau đó. Có những lần lang thang phố, những con đường kỷ niệm chợt thấy thân quen, có những lần chợt gặp những hàng hiên kỉ niệm. Thấy buồn và thấy nhớ mênh mang... Những kỷ niệm cứ dần trôi...

 
Tình cảm con người thật khó nói, nó cứ dày lên, đầy mãi lên, nó cứ hiển hiện làm mình thấy thật khó, thật khó để diễn tả nó.

 
Mình không biết làm thế nào nữa... Tự nhiên thấy mênh mang và hoang hoải buồn. Chiều đang dần buông, nắng đang rơi trên những cành lá. Những tia nắng cuối hạ đầu thu sao làm người ta thấy gay gắt và khó chịu. Trời đang chuyển mùa...

 
Ai đó đã từng hỏi mình thích mùa nào trong năm, mình hồn nhiên nói rằng mùa nào mình cũng thích. Mình thích cái se lạnh của mùa đông, thích cái nắng chói của mùa hạ, thích cát mẻ của mua thu và trong lành của mùa đông. Là vậy đấy. Chẳng bao giờ có một chính kiến nào rõ ràng cả. Cứ tu mù tù mù như đang đánh lừa chính cảm xúc của mình vậy. Và hình như, mình tưởng mình sẽ điên mất. Nhưng chắc không điên được đâu nhỉ? Vì để điên được đâu phải chuyện dễ...

Có một chút nào người ấy nhớ về người ấy, có một chút thương thầm nào người ta dành cho nhau, và có một chút nào anh nhớ về em?
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

CHIỀU MÊNH MANG

Một ngày điên rồ, một cuối tuần điên rồ. Tự nhiên cảm thấy chống chếnh vô cùng, rất khó chịu. Cảm giác khó chịu cứ ứ đọng đầy trong tâm trạng. Mình muốn thoát ra khỏi cái tâm trạng khó chịu đó, muốn tự mình làm biến mất nó, nhưng rồi thật khó biết mấy. Híc...híc...híc...

 
Hà Nội một buổi chiều đông, không nắng không mưa, trời u ám. Dòng sông hồng nước đỏ ngàu cuồn cuộn chảy, những cơn gió đầu thu thổi vào làm mình thấy lạnh lạnh. Cái lạnh lạnh yêu yêu của không khí hok làm mình thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Một cảm giác nhẹ bẫng như được bây trong gió giữa cầu Long Biên. Mình muốn hét lên thật to, muốn.... Hình như mình đang phát điên.

 
Hình như có chút gì đó làm mình thay đổi, hình như có chút gì đó làm mình thấy chênh chao. Mình yêu ai là yêu hết lòng, yêu bằng trái tim đầy thổn thức nhưng có cái gì làm mình nhói đau, có cái gì làm mình cứ cảm thấy buồn buồn. Lẽ nào...

 
Tự nhiên thấy có lỗi với anh, tự nhiên thấy buồn mênh mang, hoang hoải, tự nhiên thèm đc tựa đầu vào vai anh, thèm cái nắm tay xiết chặt của anh? Nhưng tất cả chỉ trong nỗi nhớ, bởi anh xa vời quá mênh mạng quá.. Tự nhiên thèm được thấy anh hiện hữu trước mắt mình, thấy nhớ, vô cùng...


        Hà Nội đông về, gửi tới anh chút gió heo may đầu mùa, chút se lạnh của chớm thu, chút mênh mang của phố và của lòng người mong đợi.
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

KHÚC MÙA

Trời trong và nắng, em bước nhẹ ra đường, con đường phố vẫn tấp nập người qua lại, bụi giăng mù mịt, những chiếc khẩu trang, những chiếc kính đen che kín cả khuôn mặt phờ phạc của những người qua đường.





Không ai bảo ai, họ cố gắng nhích từng tí một, tiếng xe máy ầm ì, tiếng còi bim bim trong buổi chiều nắng. ánh nắng xói xuống gay gắt và nóng bỏng. Những chiếc xe giống như những con trâu trùi trũi đang cố nhích từng tý một trên đoạn đường chật hẹp, những khuôn mặt căng thẳng mệt mỏi như thêm cau có khi có một xe nào đó của một ai đó đang vô tình len vào cái dòng người mỗi lúc một đông nghìn nghịt ấy...





Tiếng thúc giục, tiếng còi inh ỏi vẫn cứ hối hả, thúc người ở trước.... Vài chiếc xe muốn tìm cách để lách sang một hướng khác mà sao cũng thấy khó , không sao có thể quay đầu được...



Rồi dòng người đông nghẹt ấy cũng được giải tán đi sau khoảng gần 1 tiếng dưới sự chỉ huy của mấy anh cảnh sát giao thông, tội nghiệp mấy anh ấy, nhà cao cửa rộng mát mẻ thì không ở cứ ra đường phơi mặt mới thích.





Nhưng nếu không có mấy anh ấy thì không biết giao thông nước mình sẽ đi đến đâu nữa. Khổ ghê!


       Em lại một mình lang thang trên phố, những con phố quen thuộc em đã đi không biết bao nhiêu lần, những con phố mà ngay cả những lúc vui, lúc buồn, và cả những lúc bình thường nữa, em đều đi qua nó... và cả những góc phố em đã dừng lại chỉ một lần rồi chẳng thể nào nhớ đường quay lại nữa, nhưng em vẫn thích cái ồn ào của phố, thích cái náo nhiệt dửng dưng của những người ở đây...


        Em cũng chẳng biết vì sao em lại thích nó nữa, nhưng cái thích ấy khác với cái thích em dành cho quê em, cho nơi em đã sinh ra, có lẽ vì ở đó còn có những người iu thương của em, có bố mẹ, có tuổi thơ, và có cả những kỉ niệm của em với bạn bè... Và em thấy thích cái vẻ yên bình rất đặc trưng của nó....



Em cũng chẳng biết mình sẽ gắn bó với thành phố này bao lâu, nhưng hiện tại lúc này đây em thấy yêu quý nó, em thấy nhớ những khoảng khắc em đã phải trải qua cùng nó, có những đêm mùa đông lạnh tê tái, những buổi mùa hè nước mắt hòa cùng nước mưa... Và hiện tại đây một cảm giác rất lạ xen lẫn trong sự iu quý đó. Dù yêu quý nó nhưng vẫn có chút gì đó thật trống trải trong tôi...



Và em nhớ, bây giờ là mùa thu, nhớ những con đường rợp bóng cây, nhớ mùi hoa sưã nồng nàn trong gió đêm. Những đêm mùa thu, những vạt sương mờ giăng giăng, mùi hoa sữa thoang thoảng, ngan ngát làm nao nao mỗi người. Em đã đi không biết bao nhiêu lần giữa mùi thơm của hương hoa sữa nhưng lần nào cũng thật thổn thức, lần nào cũng thấy nao nao...



      Thu đã về, chỉ ít ngày nữa thôi, mùa lá rụng, những chiếc lá vàng bay lả tả, chỉ ít ngày nữa thôi hoa sữa sẽ bớt nồng nàn hơn nhưng vẫn ngan ngát lòng người, và cũng chỉ ít ngày nữa thôi thu sẽ thật sự chín trong em, trong ai, và trong tất cả mọi người...
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

NGÀY - KHÔNG - BIẾT - NÓI - GÌ...

Ai đó nói với mình đã hết thu rồi em ạ, chuẩn bị đón mùa đông đi, nhưng mình thấy sao xa xôi quá.

 

      Mùa đông hãy còn xa lắm, khi mà trời vẫn còn những ánh nắng hanh hao, vẫn còn những cớn gió se se vào buổi tối, còn cả những hương hoa sữa nồng nàn trong gió.

 

       Bình thường mình rất thích hoa sữa, rất thích cái khí trời lành lạnh cuối thu, nhưng cái gì nhiều qua đề hok tốt, nhất là cái mùi hoa sữa ấy, cái mùi rất gợi nhưng cũng rất....

 

         Mình không biết dùng từ nào để diễn tả lại cái cảm giác của mình khi mùi hoa sữa bay vào phòng.

 

        Một góc phòng nhỏ trên một gác 3 của ngôi nhà nhìn ra khung cửa sổ có con đường rợp bóng cây, một cây hoa sưuax ngay trước cổng nhà, và chi chít những bông hoa đua nhau nở rộ thật xanh, thật dày, và thật nồng....


     "Hoa sữa thu rơi, em bên tôi một chiều tan lớp đường cổ ngư xưa chầm chậm bước ta về...."

 

      Mình gần như đã quên cái cảm giác thong dong đạp xe trên đường đến lớp ngày nào, cảm giác được nói chuyện với đứa bạn thân thiết, có thể thao thao rất rất nhiều chuyện, nhưng cái mùi hoa sữa cứ làm mình thổn thức mãi không thôi (đã bao lâu rồi không gặp bạn nhỉ? Cũng chẳng nhớ nữa, lâu quá mất rùi bạn của tui nhỉ?).

 

      Tự nhiên gặp lại một ai đó, tự nhiên thấy những kỷ niệm thân thương, tự nhiên thấy vương vấn một chút nào đó, và tự nhiên thấy vui vui trong lòng..

 

       Cũng không biết tự khi nào thấy mình như lớn hơn hẳn, nhưng trong cái lớn đó lại có cái gì đó rất trẻ con, rất rất trẻ con, và không biết đến khi nào thì mình sẽ thực sự lớn đây.

 

      Sắp ra trường đến nơi rùi mà chẳng đâu vào đâu cả, cứ nhí nhố như thế này, không biết rồi sẽ ra sao nữa, híc. Chắc ra trường thất nghiệp quá à, huuuu...




         Tự nhiên thấy bị ám ảnh vì một ánh mắt, một nụ cười, và cả một cái gì đó rất mơ hồ nữa... Phát hiện ra mình bị điên mất rùi, hiiii
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lý Thu Hải Thảo

NHỮNG NỖI NHỚ KHÔNG GỌI THÀNH TÊN

Mưa! Những cơn mưa bất chợt thường làm ta nhớ. Nhớ gì nhỉ? Những ngày đã qua, hay những khoảng khắc, những tâm trạng đã qua. Hà Hôm nay đã khác Hà của hôm qua nhiều lắm. Mỗi ngày trôi đi lại thấy mình lớn hơn nhiều, thấy mình như chững chạc hơn và cả già hơn nữa. Những lo lắng đan xen, những cảm xúc lẫn lộn. Những lúc mình di cùng ai đó, những lúc lang thang cùng bạn bè, chợt thấy nhớ thấy thương một người.

      Mình cũng chẳng biết làm thế là đúng hay sai, cũng chẳng biết, nhưng đôi khi mình cứ hay nghĩ linh tinh. Mình tự cho rằng mình là người sống lý trí, nhưng lý trí không thắng nổi tình cảm của mình, mình vẫn bị những tình cảm vu vơ chi phối, và đôi khi cảm thấy như mình đang mắc lỗi.


    Những con phố nhỏ Hà Nội, những hàng cây ven hồ, những chiếc lá rơi, rất cả chỉ là khoảnh khắc rất nhỏ rất nhỏ trong cuộc sống nhưng liệu có cảm nhận được hết sự tinh tế của nó, liệu có thấy được hết cái thi vị của nó.



Một buổi lang thang trong làng gốm bát tràng hí hoáy nghịch đấtm, nặn vuốt lung tung, và thấy mình tĩnh tâm hẳn...




      Một quán trà đá nhỏ ven đường trong ánh đèn nhập nhoạng, nhìn người qua lại. Hương trà nhài thoang thoảng làm mình nhớ mỗi buổi sáng thức dậy ông nội thường hay ngắt những bông hoa nhài trắng tinh thơm ngát còn đãm hơi sương để trên bàn uống nước làm mình thức giấc. Mùi hương ấy cứ thoang thoảng, gợi mình nhớ về quê nhà...


       Một người đàn ông mảnh khảnh gầy gò, anh ngồi cậm cụi bên bàn may, là những mảnh vải đã cắt chuẩn bị may thành quần cho khách. Anh còn trẻ. Anh ngồi thu hai chân lại. Đôi chân dài ngoằng của anh càng làm tăng cái vẻ lầm lũi, cái buồn tẻ của cuộc sống đang trông hay anh đang có tâm trạng gì. Hay chỉ đơn giản là anh vốn bình yên như thế. Chợt thấy thèm một chút gì đó thanh thản trong tâm hồn, như khuôn mặt anh thợ may kia. Anh có vẻ gì đó tỉ mẩn, cần mẫn, và cả hài lòng với công việc mình đang làm nữa. Anh làm nó một cách cản thận, cẩn thận từng đường may. Tự nhiên thích ngồi nhìn anh ấy may, tự nhiên thích nhìn vào đôi bàn tay người đàn ông gầy gò, những đường gân xanh xao nổi lên.


       Phố xá đông vui, người ta ngồi từng đôi, từng đôi trước cửa nhà anh, nhưng hình như anh không bận tâm dến, anh chăm chú với công việc của mình, từng đường may thẳng tắp....


        Anh đang ghép những mảnh vải... Những mảnh của cuộc đời...


        Phố đã lên đèn, lang thang phố, lang thang trong những đêm mưa... Và lang thang...


         Tin nhắn ai đó hỏi mình dạo này thế nào, khỏe không, mọi thứ ra sao?... Mình chẳng biết trả lời sao với những tin nhắn kiểu như thế.. Cảm thấy chút gì đó lạc lõng giữa phố phường tấp nập, chút gì đó hững hờ...


       Nhớ đến anh, nơi xa xôi anh đang làm gì? Mình có thể đoán được anh đang làm gì đấy... Trời bắt đầu chuyển mùa, những thay đổi đỏng đảnh của thời tiết làm trong lòng mình xáo trộn, và hình như năm nào cũng thế, cứ đến khoảng thời gian này lại thấy nhớ, thấy mệnh mang...


Một nỗi niềm...


Cho riêng ta, cho riêng mình em...
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 16 trang (151 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [6] [7] [8] [9] [10] [11] [12] ... ›Trang sau »Trang cuối