Truyện ngắn
DẤN THÂN VÀ CÔ ĐỘC
---Cho những tháng ngày hoang dại trong em---
“Anh yêu em, chúng mình sẽ có con, một đứa bé gái giống em như hai giọt nước”.
Ký ức thoáng hiện về như nửa tỉnh nửa mê. Nằm một mình trên chiếc giường một bằng sắt được sơn bằng một thứ sơn màu xanh đậm, bên cạnh là một con búp bê bằng vải xinh xắn có mái tóc tết xam buông thõng. Tôi để nó gối lên tay mình, thuận tay kéo tấm chăn mỏng mùa hè đắp ngang người tôi và nó. Hình như nó đang ngủ thì phải? Cả ngày hôm nay không ai nhìn ngó tới nó. Nó phải ở nhà một mình, nhưng bây giờ đã có tôi - một người mẹ của 13 tuần 1 ngày.
Trong căn phòng 18 mét vuông ấy, đồ đạc vứt chỏng chơ, sách vở, báo chí vứt tùm lum. Chiếc bàn nhỏ kê cạnh cửa sổ nhìn ra cổng. Cánh cổng bằng sắt lâu ngày đã bị bong sơn, hoen rỉ vì nắng mưa. Cái cổng, tạm gọi như thế. Ngăn cách chúng tôi với thế giới bên ngoài. Cuộc sống tù túng trong khu nhà bốn tầng ảm đạm, thê lương. Hai mươi chín con người hai mươi chín tính cách. Mỗi người một thế giới riêng chỉ hợp nhau ở một điểm là cùng mê văn chương.
Ai bảo theo nghiệp văn chương làm gì để bây giờ ngồi mà tưởng tưởng, nhào nặn những con người sau đấy ném ra ngoài xã hội. Để người khen có người chê có...
Cuộc sống đầy ăm ắp những mộng đẹp. Nắng chiếu xiên ngang cửa sổ tạo thành một vệt dài in trên nền nhà bỏng rát.
Cảm giác mệt mỏi, đau nhức đè nặng trên đôi mắt thâm quầng, chỉ muốn nằm. Hễ cứ đặt mình xuống là ngủ đến nỗi Minh phải thốt lên: - Dạo này chị đi ngủ sớm thế, không sáng tác nữa à? Chẳng hiểu sao nữa. Lúc nào cũng nhớ đến anh. Nỗi nhớ quay quắt, cồn cào. Nhớ giọng cười của anh. Nhớ ánh mắt của anh khi hai đứa nằm khỏa thân ôm nhau ngủ. Nỗi nhớ cứ trào dâng. Ngày nào cũng được gần nhau trong vài phút, được anh xiết chặt đến nghẹn thở và yêu nhau thì hạnh phúc nào bằng. Hạnh phúc của hai người đàn ông đã mang đến.
Ban đêm. Bầu trời yên tĩnh. Ánh trăng vắt ngang khe cửa lấp lánh, chập chờn. Đôi mèo hoang tìm nhau kêu nghe rờn rợn. Tôi lại nghĩ đến anh. Nằm thẳng cẳng trên chiếc giường treo lủng lẳng những thứ linh tinh. Những con hạc gấp bằng giấy, những ngôi sao đủ màu sắc mà anh đã kỳ công gấp tặng tôi. – Anh khéo thật! Đã có lần tôi khen. Anh còn nhớ không? Những con thú bằng ngón chân cái như trêu ngươi tôi mỗi khi tôi hỏi mà chúng không thèm trả lời. Những dây tỏi đã được bóc hết lớp ngoài khô ráp để lộ ra một lớp bóng mịn, thận trọng lấy kim xâu chúng lại với nhau treo đầu giường để tránh tà ma.
Mọi người bảo ở đây nhiều ma lắm. Nơi trú chân của tôi gần bốn năm nay là khu nghĩa địa của người chết. Nên tôi sợ. Sợ những oan hồn trai trẻ về trêu tôi. Những con người khi chết họ chưa yêu, đã yêu hay đã lập gia đình. Tôi sợ những oan hồn đã lập gia đình, vì họ sẽ theo gót tôi từ sân thượng tầng bốn xuống hay từ thư viện nằm sát nhà vệ sinh tầng hai vào. Tôi sợ mỗi lần đi ra nhà vệ sinh vào đêm khuya. Mỗi lần như thế tôi phải kéo lê đôi dép lẹp xẹp để cho những hồn ma vất vưởng đâu đó mà tránh xa.
Mùi nước giải khai nồng khiến tôi phải bịp mũi lại mới dám bước vào, dù rằng cô Lụa vẫn dọn vệ sinh hàng ngày. Tôi nhịn thở trong vài giây, kéo váy xuống và đi ra ngoài. Cảm giác như có ai đó đang nhìn trộm mình. Những hồn ma cũng như những con người khi đã đụng chạm xác thịt vào nhau một lần thì nhớ mãi và chưa rứt ra được.
Những hình ảnh khỏa thân cứ chập chờn hiện ra sao chịu nổi? Cơn thèm khát muốn trào dâng. Đêm về tự “hành xác” mình để được sung sướng. Khuôn mặt dại đi, hơi thở nặng lề nhưng đã làm mình qua cơn thèm khát.
Chiếc quạt điện thổi tung chiếc váy lên ngang bụng, để lại phía sau một đôi chân trần thon dài. Trắng muốt. Gầy nhoẳng gầy nhoằng. Đầu gối củ lạc. Xanh xao. Gân nổi rõ mồn một. Đôi bàn tay lần sờ từ dưới lên trên, lên cao và cao nữa, lên đến tận cùng của đôi hạt kim cương nằm song song trắng nõn. Mềm. Ấm. Nhô cao khỏi cơ thể. Đôi bàn tay chỉ biết cầm bút nay đã nhơ bẩn. Còn sợ gì! Đôi bàn tay tự mân mê đôi hạt kim cương, toàn thân rạo rực như mê dại. Dù nó không như lần đầu anh chạm vào da thịt con gái hây hây. Đôi bàn tay anh cũng để chỗ ấy.
- Sao anh lại thích để tay vào đấy?
- Vì em thích thế! Anh còn nhớ không? Bản năng tự nhiên của con người đã thắng. Những tiếng rên khe khẽ...anh...anh...anh ơi...Anh yêu em...yêu nhiều lắm...em...anh đang rất hạnh phúc...Anh đã đi vào tôi qua chỗ ấy. Qua lỗ hổng nhỏ bé và kín đáo ấy. Nó chính là chỗ dột duy nhất mà chỉ có những con người như anh mới che kín được.
Sự đời hay trớ trêu. Khi họ đã lấy đi cái phần quan trọng nhất của người con gái, họ ra đi và tiếp tục mơn trớn. Vuốt ve. Thọc sâu vào những người con gái khác.
Đốn mạt. Thô bỉ. Khốn nạn. Tha hóa...Chúng chỉ thích trèo lên bụng con gái mà khi lấy lại thích lấy những đứa còn trinh.
Anh bỏ tôi theo một đứa con nít chừng mười lăm, mười sáu tuổi, mắt xanh mỏ đỏ, đầu nhuộm ba bốn thứ tóc...xanh, đỏ, tím, vàng...trông như ma quỷ hiện hình. Nhà nó giàu có bao anh. Còn tôi. Một đứa con gái quê mùa kệch kỡm, vài ba đồng nhuận bút đáng là bao. Sao bao anh được.
- Những đứa con gái đã lên giường với một thằng đàn ông thì chắc gì lại không lên giường với những thằng đàn ông khác?
- Đò bỉ ổi “bốp”...
Chúng tôi chia tay nhau. Gần hai triêu tiền nhuận bút Tết anh cuỗm cả. Hết tiền, nghe theo lời bạn bè tôi lượn lờ cổng bệnh viện Việt Đức. Bán máu. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến. Vậy mà. Rùng mình. Tôi đến nỗi này sao? Nhìn những khuôn mặt trát dày bự phấn, nhợt nhạt của vài người đàn bà to béo quá khổ mà thấy tởm lợm.
- Sáng bán đây, chiều về Bạch Mai. Bán thế mà vẫn đ.đủ ăn.
- Ăn chơi quen rồi. Vài hôm là nó lại ngay ấy mà.
Kinh tởm thật. Ở thành phố mà cũng có những loại người như vậy? Tôi cười gằn. Họ cười mỉa lại tôi.
Chia tay cuộc tình thứ nhất tôi lao vào cuộc tình thứ hai nồng nàn hơn, say đắm hơn, hạnh phúc hơn và cũng cay đắng nhiều hơn.
Có thằng đàn ông nào tử tế? Chúng chỉ muốn đè người ta xuống mà trẽm trệ trèo lên.
- Phải cẩn trọng chị ạ!
Minh vẫn thường nhắc nhở tôi.
- Ừ...phải cẩn trọng.
Thế mà nó với tôi lại như nước với lửa.
Nó và tôi như hai thái cực đối lập. Hai điện tích trái dấu mà chẳng bao giờ hút nhau. Nó mập ú mập ù. Nhiều lúc nhìn nó ngủ mà thấy khuôn mặt nó phèn phẹt, bóng nhẫy bóng nhầy như một phản thịt. Tôi thì gày đét như mo cau, khô khốc không một sức sống. Nó cũng đã yêu. Nó trân trọng tình yêu của nó vậy mà nó chẳng hiểu cho tôi. Lúc nào cũng sét la sét lét mỗi khi có ai đó gần tôi và tán tỉnh tôi.
Tôi yêu anh. Yêu điên cuồng. yêu đến khờ dại. Mỗi lúc gần nhau chúng tôi lại nằm khỏa thân. Tôi thích thế. Chẳng hiểu sao. Đi bác sỹ tâm lý. Họ bảo tôi có vấn đề. Thích khoe. Lạ thật! Làm gì có bệnh như thế?
Nỗi đau đến bất ngờ như tình yêu và cũng như những cú thọc sâu làm tôi dau đớn, oằn mình rên la. Tôi - ngày một xanh xao, mệt mỏi chân tay bải hoải. Một hình hài đang lớn dần trong cơ thể. Anh ra đi. Đưa tay vuốt nhẹ cái bụng phập phòng theo nhịp thở. Con. Con mình đấy!
- Chà 13 tuần 1 ngày rồi. To đấy!
- Dạ!
- Sống thử hả?
- Dạ... à...không ạ...
- Tụt quần ra nằm lên bàn.
Tiếng nói như ra lệnh. Tôi loay hoay chưa kịp tụt chiếc quần ra thì vị bác sỹ có khuôn mặt khó đăm đăm đã gắt?
- Tụt trước nó sao không ngại!
Nước mắt tôi ngân ngấn trực trào ra.
Khoác chiếc váy vào. Trèo lên. Dạng hai chân ra. Viêm nặng đến thế này cơ à? Nạo song về mua thuốc uống cho khỏi viêm, sau này còn có con. Đau không? Đau à! Cố chịu một chút. Ra kia nằm khoảng hai tiếng nữa sẽ làm được. Ngậm viên thuốc này lại, càng lâu tan càng tốt.
Tiếng dao kéo va vào nhau loảng xoảng. Những thiên thần trắng lượn lờ đâu dây. Những linh hồn còn mắc nợ trần gian chưa được siêu thoát, chưa lên tới cõi Niết bàn. Chắc vài phút sau con tôi cũng sẽ lơ lửng trên không. Con ư? Con tôi đấy ư? Nó mới chỉ là một hình hài chưa đầy đủ. Khổ thân con tôi. Nó có tội gì đâu. Tại mẹ nó. Tại mẹ nó cứ lao vào những cuộc tình đỏ đen như con thiêu thân để tìm cảm hứng sáng tác. Không thực tế sao viết được. Đã có lúc tôi biện hộ cho mình.
Giá phải trả là một con người vàng vọt, gầy dộc đi không biết vì thiếu mùi đàn ông lâu ngày không được đụng chạm hay là tôi vừa từ bỏ một sinh linh nhỏ bé chưa đủ ngày, đủ tháng. Quái thái. Những người đàn bà mong có mụn con đến héo mòn. Ngược lại. Tôi trối từ thiên chức làm mẹ của mình.
Mọi người bảo tôi đa tình. Lãng mạn. Đúng. Không sai. Cái nghiệp nó chi phối. Tiếng trẻ con khóc ở đâu đó vọng lại. Bồi hồi. Giá mình để. Nó dã trào đời. Một thằng con trai có thể giống anh sau này. Tệ thật. Tự dưng thèm được âu yếm. Thèm được vuúot ve. Ái ân. Khỏa thân nằm ôm nhau ngủ trong chăn ấm.
Cuộc đời chỉ là một con số không tròn trĩnh. Tay trắng vẫn hoài tay trắng. Đau đớn. Nhục nhã. Ô danh dòng họ, gia đình. Cơ thể hoen ố. Tàn tạ. Sắc khí không còn. Sinh linh vụt tan biến vào đất trời. Đẹp. Xinh. Lãng mạn. Đa tình. Cũng trở về là con đàn bà bị bỏ rơi.
Cơn gió giật chiếc rèm cửa thổi tung. Gió lùa vào phòng ớn lạnh. Hàng đêm tôi thường ra gác thượng nằm đấy, bất động. Mắt nhìn trân trân lên cao cố tìm và lục trong trí nhớ hình hài thiên thần trắng của mình. 2h đêm. Rượu làm tôi chìm vào cõi thâm u. Hoang vắng. Lạnh lẽo.
Đáng ra phải kháng cự thì tôi lại thả mình trong vòng tay anh. Mi mắt tôi nhắm nghiền, toàn thân run rẩy. Tôi nghe nói con gái còn trinh thường chảy nhiều máu. Ngược lại. Tôi chẳng có gì chỉ là thứ nước đặc quánh. Xanh xanh. Nhầy nhụa như trẻ con thò lò mũi xanh. Nhưng trinh tiết đã là một vết thương. Thân xác như bị tê cứng, đứt làm đôi. Và bắt đầu rộng mở cho gió lùa vào. Khám phá những gì trên cơ thể mình không có và đắm chìm trong đam mê của tạo hóa. Nơi ấy - con đường nhỏ sâu hun hút, thăm thẳm, chiếc giường õng ẽo. Cơ thể đã đưa tôi đến một bến bờ khác. Bến bờ của một người mẹ đẹp - người mẹ tạo sinh - người mẹ chỉ còn với bào thai đang rỉ máu.
Tự hành xác mình sau những tháng ngày cô độc. Tôi rửa thân xác mình trong một thân xác đàn bà tàn tạ. Chỉ mới chạm vào da thịt khô khốc chẳng còn hây hây nhưng đã khiến mình cảm thấy niềm đau đớn đến khoaí lạc đang xâm chiếm. Mê cuồng.
Tiếng mưa rơi. Tiếng gió nhẹ. Tiếng hơi thở hai người đàn ông đi chung một cổng đang ùa về ào ạt. Ấm quá! Nhẹ quá! Như ma quái ấy. Buồn buồn sau gáy. Lạ. Cơn mơ chập chờn. Thiên thần của tôi đang đến. Lại gần nào. Con. Con tôi. Con lớn thế rồi sao?
Chập chờn trong giác ngủ tôi thấy mình nằm trong vòng tay săn chắc, cơ bắp nổi cuồn cuộn, bàn tay thô giáp chỉ muốn lùng sục trong người tôi như đi tìm của quý bị mất. Người đàn ông thừa tuổi để làm bố tôi. Người đàn ông có thể lấp đi nỗi trống trải mà hai người đàn ông trước đã đi qua. Những người đàn ông họ chỉ như sương khói nhạt nhòa trong buổi sớm mai.
Mưa mãi không rứt, kéo dài lê thê, dai dẳng, đeo bám cả một mùa hạ rát nắng. Tiếng kẹt cửa. Con bạn cười tung tẩy.
- Mệt à chị?
- Ừ...
- Mai em đi nghỉ mát
- Với ai?
- Thằng người yêu!
- Hả...?
Tiếng tôi bật vội. Tôi bỗng thấy thót lòng. Biết đâu vài tháng sau nó lại cũng quằn quại, đau đớn như tôi chỉ trong vòng 15 phút. Với hai viên thuốc, một để dưới lưỡi ngậm cho tan, hai là nhét vào chỗ ấy, chỗ mà đưa đến đỉnh cao của hoan lạc. Với chiếc đèn cồn, chiếc mỏ vịt làm bằng thủy tinh lọc sạch. Vậy mà khi vào tay người sử dụng lại chính xác đến từng li, từng tí không lệch một milimét. Đôi mắt nó vụt sáng. Chao ôi! Đôi mắt ngày xưa của tôi chăng? Đôi mắt một thời làm tôi ngây ngất.
Mùi đàn ông quện vào ánh trăng lay lắt trên nền trời cao rộng. Tôi nhìn thấy rõ tâm hồn gai góc của chính mình chia thành hai nửa: bóng tối và ánh sáng; kín đáo và ồn ào.
Chẳng ai biết cuộc sống của tôi đầy bí ẩn.
Cuộc sống của những người đàn bà đi tìm chữ lại trở về không chữ.
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.