TÔI QUÁ MỆT MỎI
Tôi không nghĩ rằng mình lại yêu anh nhiều đến thế. Lúc nào cũng chỉ muốn gặp anh, yêu anh và mong anh luôn hạnh phúc vậy mà anh không bao giờ chịu hiểu cho cảm giác của tôi.
Đôi lúc gọi điện cho anh , anh lại không nhấc máy, cảm giác giận anh đến không muốn yêu anh nữa. Nhưng rồi tôi lại chấn tĩnh lại: Anh còn hiều việc phải làm đâu có thời gian lúc nào cũng để ý đến tôi được, nhưng khi người ta yêu nhau thì lúc nào cũng thấy nhớ nhau . Nhớ nhau ngay cả khi gần nhau.
Anh không thế. Tôi đã khóc và thức trắng hàng đêm để chỉ nghĩ về tình yêu tôi dành cho anh. Liệu anh có thể hiểu được tôi hay anh không chịu hiểu. Anh không tin tình yêu tôi dành cho anh là thực.
Tôi buồn. Vì mỗi khi gọi điện cho anh anh lại lấy lý do nọ lý do kia để tránh tôi. Liêụ anh có thật sự yêu tôi như tôi đã yêu anh?
Đôi lúc tôi cảm thấy quá mệt mỏi với tình yêu này. Tôi đã cố gồng mình lên để chỉ yêu anh mà anh lại không như tôi nghĩ. Đôi lúc anh thờ ơ, lạnh nhạt. Tôi không thể nào diễn tả được cảm giác ấy. Liệu tôi có nên yêu anh và dành tình cảm của tôi cho anh và con như tôi đã làm?
Tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi không muốn mình gánh thêm một gánh nặng nào nữa, nhưng anh thì lại khác anh không biết tôi cần gì và muốn gì.
Có thể anh gia trưởng nhưng với tôi khi mới yêu mà anh đã thế thì liêụ sau này tôi sẽ là gì trong mắt anh?
Tôi không biết.
Tôi không muốn nghĩ tới anh nữa.
Tôi cảm thấy chán ngấy thứ tình yêu này.
Tôi vẫn yêu anh nhưng tình yêu ấy làm tôi quá mệt!
Tôi đang giận anh
Tôi không muốn anh nghĩ rằng tôi là đứa con gái chỉ biết lẽo nhẽ theo anh và luôn khiến anh mệt mỏi.
Phải chăng tôi đang hết yêu anh?
Tôi cũng không biết nữa....
Tôi giận chính mình tại sao ngay từ đầu lại không suy sét cho đúng để bây giờ “há miệng mắc quai”.
Tôi yêu anh và thương con là thật sự chứ không phải là tình thương hại nhưng tại sao mỗi lần đến chỗ anh tôi lại cứ phải hỏi điện xem tôi có được phép đến hay không?
Tôi không hiểu và giải thích được tại sao?
Tôi đang điên thì phải?
Tôi đã xa được anh và chắc chắn tôi sẽ làm thế nhưng tại sao tôi nghĩ được nhưng lại không làm được?
Tôi phải làm sao bây giờ?
Rồi con anh, con chị ấy và con chúng ta?
Một mớ hổn đốn mê muội!
Tình yêu?
Dục vọng?
Đôi lúc ngồi một mình trong đêm khuya vắng tôi nhận ra “nếu mình không phụ người ta thì người ta cũng phụ mình”.
Anh bạn bè nhiều, giao du rộng anh không muốn mất sĩ diện của chính mình.
Tôi đã tự làm mới mình và thay đổi hoàn toàn.
Tôi đi nhuộm tóc, ép, là, làm mới lại chính mình để tôi thấy mình khác đi và chỉ có như thế tôi mới xa anh được.
Nhiều lúc tôi cực bực bội trong lòng và muốn tâm sự với anh nhưng nói chưa được bao câu anh đã đòi gác máy. Đấy có phải là tình yêu?
Chiều nay KTX buồn vắng lặng, phòng tôi mọi người về quê hết ở lại một mình sao thấy buồn đến thế. Cảm giác ấy anh có hiểu?
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.