Truyện ngắn
CHÍNH TỪ ĐÓ TA YÊU NHAU...
Nằm duỗi thẳng người trên lan can, mặc cho bóng đêm đè lên thân người mệt mỏi. Cô không nghĩ gì cả, để trôi những cảm xúc lăn sâu trong kí ức hoặc mặn mòi trong từng giây phút của ngày mai, ngày kia. Cũng không buồn nghĩ đến những gì phải làm, phải nói với anh, dẫu anh đang trông mong nó. Thạnh thở dài, lặng lẽ. Đêm trở nên đằm thắm, yên tĩnh. Tiếng xe cộ dưới đường thanh vắng hơn…
- Thạnh này! bố mẹ có chuyện muốn nói với con. Bố cô nói khi cô vừa ăn cơm xong.
- Cần thiết không ạ? Con muốn lên phòng, con mệt.
- Thì cứ ngồi xuống. Bố cô chỉ chiếc ghế Sofa, cô mệt mỏi ngồi xuống.
- Bố mẹ nghĩ là… bà mẹ cấu vào tay chồng, ông nói tiếp:
- Chuyện của con không được.
- Là sao bố?
- Con không nên yêu và lấy Hân. Con chưa quen với những gì anh ta có, và không chịu được khổ đâu. Nên lấy nhau càng không thể.
- Chúng con sẽ vì nhau thay đổi.
- Nhưng anh ta đã có một đời vợ, lại có con riêng. Chuyện con riêng con chung không dễ cho con xử sự, bố mẹ ngại tất cả sẽ làm con tổn thương. Mà tự con gây sự tổn thương cho mình. Đến lúc con không chịu nổi nữa thì tình yêu cũng chỉ mệt mỏi thôi. Con chưa quen, không hợp đâu.
- Chuyện của con, con biết cách nghĩ. Con cũng đã bảo là lấy anh ấy đâu. Con lên phòng đây. Cô bước đi, bố cô không nói gì thêm nữa. Ông nhìn con, ánh mắt lặng lẽ.
- Nhớ mắc màn mà nằm nhé con, mẹ cô nói vọng theo.
Nằm mãi không nghĩ được chuyện gì cho ra chuyện, toàn mông lung. Từ khi yêu anh, đến khi xác định vị trí của anh trong cuộc đời mình, Thạnh mới thấy đây là lần đầu tiên cô có những do dự và chọn lựa lệch nhau. Bố mẹ nói đúng, cô chưa quen với “khổ”, cô chỉ quen bế bồng và ngợi khen của người khác mà thôi. Cô đã tập lắng nghe, đó là điều cô hạnh phúc sau khi yêu anh. Nhưng chịu khổ, và có sự đối xử công bằng, cũng như chăm chút cho con trai anh, không ghen với tình cảm bù đắp anh dành cho con trai anh thì liệu có được không? Nghe các chị trong công ty, người thì vun vào, người thì cào ra; người thì răn khổ sở, người thì chúc mừng… Thạnh sợ.
Cô bước ra lan can, mái lan can chênh ra giữa màn đêm, vênh váo, kênh kiệu. Thạnh ghét nó, ghét cả mình vô lí, sao lại yêu một người không bằng ai trong hàng ngàn người để chọn lựa. Cô ghét ánh sáng tang tảng, trăng trắng không biết của trăng hay của đèn đường... Hương Ngũ Sắc lại thoang thoảng, bùi bùi; gợi nhớ đến mùi mồ hôi mằn mặn trên cơ thể anh. Cô nằm dài trên thành lan can, duỗi thẳng người nghe những giọt sương đêm thấm xuống, nghe nỗi buồn mơn man và tiếng trẻ thủ thỉ nhà bên vọng sang. Không xác định được mình muốn gì và cần gì, cô cũng chưa biết câu trả lời cho tất cả. Cô chưa vội, chưa muốn bắt mình gò bó trong khuôn khổ, dù có anh là đồng minh và cả khao khát ủng hộ. Anh yêu mình nhưng chắc chắn anh cũng sẽ chưa quá thúc giục mình quyết định. Anh sẽ chiều chuộng mình và không để mình khổ. Chính vì thế cô yêu anh.
Nằm mãi mệt, cô ngóng xuống mặt đường. Xe cộ chạy không nhiều. Có lẽ họ ở nhà với con cái và cháu chắt, hoặc là họ đang ở một nơi nào đó để thưởng thức cảm giác cả thế giới chỉ có riêng mình.
- Em đang ở đâu? Anh đến đón em nhé! Hôm nay nhà mình ăn cơm, cu Bi nhớ em nè. Tiếng Hân cười giòn trong điện thoại. Cô mỉm cười.
- Em ở cơ quan, lát em sang. Anh ở nhà với con, không phải đi chợ đâu, trên đường em sẽ ghé vào chợ.
- Ừ ha! Em đi chậm chậm thôi nhá. Anh tạm biệt cô, không quên hôn cô trên điện thoại. Đó là thói quen mà anh thích làm.
Thạnh đưa tay lên xoa nhẹ đôi má, thấy những nếp nhăn xuất hiện trên khóe môi; lòng vui vui vì bỗng thấy mình là vợ anh, là mẹ cu Bi… Cô bước vội ra khỏi văn phòng và đi tới phía chợ, ngược hướng đi thường ngày từ cơ quan về.
Cu Bi sau khi đòi xem ti vi với Thạnh, líu lo kể chuyện cổ tích cho cô nghe… Và ngủ yên trong lòng cô. Trên tay vẫn cầm chặt món quà cô tặng, không chịu để bố bóc ra. Cô cảm nhận được niềm vui và nỗi nhớ của bé dành cho mẹ, tất cả đó được Bi trao gửi lên Thạnh. Cả buổi Thạnh biết cu Bi rất muốn lấy tấm hình ấy ra để khoe với cô rằng mẹ cháu rất xinh, rất khéo tay và nấu ăn ngon… cũng như nhắc nhở cô biết cô chỉ là bạn của bố con nó. Hạnh mỉm cười với suy nghĩ ngô nghê này của mình vì thằng bé còn quá nhỏ để hiểu như vậy. Nhưng có lẽ ám ảnh bởi muôn điều mà Thạnh chưa có thể, thậm chí nếu cố gắng lắm cũng không thể sánh bằng chị ấy. Thạnh mếu máo trước suy nghĩ của mình sau những cử chỉ của con trẻ. Bây giờ nó nằm trong lòng cô khi cô là bạn của nó… Còn khi nó biết bố nó chăm sóc cô, thay cho mẹ nó thì nó sẽ ghét cô bao nhiêu. Anh vẫn ngây ngô không hiểu, cứ chạy đi chạy lại để rửa bát và lau nhà. Anh làm hết mọi việc để có chút thời gian dành cho cô, để Thạnh không mếu máo nữa... Anh mỉm cười, anh yêu nét trẻ con, trong sáng của cô.
Nhìn anh tất bật với công việc thường ngày, Thạnh biết anh sẽ không làm cho cô phải khó xử, nhất là trong công việc gia đình. Nhưng nếu anh làm thế, nâng niu mãi bàn tay mủm mỉm và trắng xinh của cô thì cũng chỉ nhạt nhẽo thôi. Em không thể để anh làm hết tât cả. Và đứa bé nằm trong lòng, con còn bé nên em có thể làm cho con yêu mình nhưng khi chúng mình có con, liệu em có đủ kiên nhẫn để chăm chút cho Bi được trọn vẹn và giống với chị không? Em sợ không đủ bản lĩnh.
Cả tối anh chỉ cười, anh nâng ly rượu lên áp vào má Thạnh, cô uống nhẹ nhàng từng giọt cay cay. Anh ôm đầu Thạnh, áp vào ngực mình; cô cảm nhận được sự thổn thức và tình yêu của anh. Em lấy anh nhé! Cô im lặng, hai người khiêu vũ dưới ánh đèn hồng nhạt.
Anh đưa cô về, bố nhìn thấy anh dưới đường. Bố không vui, Thạnh biết. Anh đã có gia đình, có con. Mẹ của con đã mất, nên con ở với anh là điều tất yếu. Cô cũng chưa bao giờ nghỉ khi về làm vợ anh thì để cho bên ngoại của chị đưa đứa bé về nuôi. Cô muốn xem con như con đẻ. Nhưng cô vẫn sợ, một điều mơ hồ, khó định nghĩa những gì bố mẹ cô lo lắng.
- Em ngủ sớm, mai anh sang đón em đi làm nhé.
- Anh còn phải đưa con đến trường mà.
Cô hôn nhẹ lên môi anh và đi vào nhà. Anh đứng yên cho đến khi dáng cô khuất sau cánh cửa. Bố Thạnh nhìn hành động.
- Con về muộn vậy? Ông hỏi cô.
- Trên đường về, con ghé nhà bạn con chút. Hôm nay trung thu, con muốn tặng quà cho cu Bi.
- Ừm! ông im lặng bước vào phòng ăn.
Bố mẹ cô đều là giáo viên nghỉ hưu. Hai người đến với nhau dưới sự mai mối của gia đình, nhưng chung sống với nhau được ít hôm thì bố cô đi bộ đội, ở chiến trường nhớ, và lo lắng cho người vợ trẻ ở nhà với bố mẹ già. Từ sự thương nhớ đó mà bố mẹ yêu nhau. Ngày bố về là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ. Cũng bởi vì thế, bố mẹ cô không muốn áp đặt chuyện tình cảm của con, nhưng lại muốn con gái có chổ yên ấm, đủ để chăm chút cho con gái như chính mình chăm con. Và sự xuất hiện của Hân là một bất ngờ với bố mẹ Thạnh.
Nhưng bây giờ sự việc đã đến nước như thế. Ông bà cũng không thể lo lắng và tính toán hết nhẽ được. Tất cả phụ thuộc vào số phận và bản lĩnh của con gái ông. Biết đâu yêu Hân, con gái ông chín chắn, trưởng thành hơn, không phải làm vướng bận lo lắng của mọi người dành cho cô.
Đành phó mặc, chưa bao giờ con gái ông bà chọn lựa điều gì đó làm ông bà thất vọng … Vì thế lần này cũng coi như là cái duyên cái số. Anh ta cũng không phải là người nay nọ, con trai Hân cũng quý con gái mình và lại còn nhỏ tuổi nên chỉ cần con gái biết cách vun vén thì cơm cũng lành canh cũng ngọt. Dẫu có khó khăn hay tủi khổ thì con gái cũng phải chịu lấy. Từ đó mà rèn luyện được đức tính nhu mỳ, nết na… là được.
Thấy ông có những giây phút lưỡng lự, bà biết ông cũng quý mến Hân. Bà vui, chỉ nhắc nhở khéo khi ông nói với con gái chuyện tình cảm. Biết thế ông cũng nhẹ nhàng. Nhờ vậy tình cảm dành cho chàng rể tương lai cũng ngày được vun vén lên. Ông bà bắt đầu muốn gặp cu Bi, xem nó như cháu ngoại của mình. Hân chưa dám xuất hiện nhiều trong nhà Thạnh nhưng anh cũng cảm nhận được sự ấm cúng mà gia đình mang lại.
Đêm nay! Cũng như bao đêm vừa qua, Thạnh luôn mất ngủ. Tinh thần không sáng suốt, cứ suy nghĩ mông lung nhưng chẳng có việc gì cho ra việc. Chuyện gì cũng nghĩ đến nhưng chẳng giải quyết được. Cô không có câu trả lời vì những câu hỏi thường mờ mịt và không cụ thể. Có lẽ cảm giác quyết định nên vợ của anh làm Thạnh lơ đãng. Hạnh phúc và lo lắng, ngây ngất và ám ảnh… cứ quyện vào nhau, bám lấy Thạnh. Người con gái chưa trải nghiệm cuộc đời nhiều như cô bỗng nhiên phải gánh lên mình một trách nhiêm nặng nề. Thói quen ngủ dậy muộn, thói quen thích làm nũng, thích giận hờn bỗng mất hết và thay vào đó là lo toan cho cuộc sống mới. Là thích nghi với đứa con, với vai trò một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền…. Nhiều, nhiều nỗi lo, nhiều hạnh phúc và trách nhiệm đến cùng một lúc. Thạnh như phân thân ra để đảm nhiệm.
Bầu trời vẫn màu xanh biếc, cao vời. Thành lan can vẫn mát rượi dưới làn da mịn màng. Cô vẫn nằm duỗi thẳng người, ngắm nhìn đám mây bay nhẹ nhàng về phía xa xa. Những đám mây ấy ít ngày nữa sẽ thay bằng những chiếc đèn trời. Trung thu năm nay, Thạnh muốn nấu cho anh món canh trứng với vai trò mới. Một năm trôi qua, thử thách đã đủ đầy cho tình yêu đơm hoa. Bố mẹ cũng không khó khăn với anh, cu Bi đã gọi ông bà là ngoại. Hân thở dài, nhắm mắt lại. Nhớ về giây phút đầu tiên gặp anh. Cả hai cùng di lơ đãng vùng sân Mỹ Đình. Anh đi tìm quá khứ về người vợ xinh đẹp xấu số, còn cô cũng đi tìm, tìm cảm xúc của một người cô đơn hay một kẻ thất tình để viết bài. Hai người đều cùng nhìn thấy một cây đèn trời bị cháy và đang rơi gần họ. Chính từ đó yêu nhau…
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.