THIÊN ĐƯỜNG NGHIỆT NGÃ
Mỗi một con người đều sinh ra và lớn lên, trưởng thành rồi lại trở về với cát bụi. Cuộc đời con người kéo dài được bao lâu? Vậy mà ta cứ tàn phá nó để cuối cùng ta không còn chốn dung thân!
Mười tám tuổi tôi là con bé ấp ủ trong mình bao hoài bão lớn lao. Ước mơ là một cô sinh viên được ra thành phố học tập, được tận mắt nhìn thấy Bác Hồ nằm thiêm thiếp, nước da trắng hồng, chòm râu dài lơ thơ mà chúng tôi đã được nghe kể.
Ước mơ vẫn chỉ là ước mơ. Trượt đại học, ước mơ đổi đời vụt đến tôi lao mình như con thiêu thân cùng lũ bạn vượt sang bên kia biên giới. Những buổi dã ngoại, những nhà hàng sang trọng, những mốt quần áo mới lạ, những điệu nhảy trong cơn...cuồng...loạn...say...thuốc. Tôi trầm mình trong niềm đam mê không bến bờ.
Tôi muốn một cuộc sống tươi đẹp, một cuộc sống ở trên mặt đất không có mà chỉ có trên thiên đường. Thiên đường ấy chính là những đêm say mềm...Một lần, hai lần, ba lần...rồi...vân vân...lần, tôi không thể nhớ được nữa.
Tôi bay trong khói thuốc. Đôi lúc tỉnh táo qua màn hình ti vi thấy cả một vùng nước ngập trắng trời, những ngôi nhà tan hoang, trôi nổi sau trận cuồng phong của bão lũ nơi quê nhà, tim tôi thót lại. Chiếc màn hình ti vi không đủ lớn để tôi có thể nhìn rõ toàn cảnh.
Say...rồi lại...say...chán đời ...tôi lại lao theo những cơn thèm thuốc đến vật vã. Đắm mình trong nỗi đam mê giờ tôi chỉ còn là một cái xác không hồn, làn da ưng ửng vàng như tàu lá chuối phơi khô.
Lang thang nơi đất khách quê người, cái quý nhất của đời người con gái đã không còn thì một người đàn ông và nghìn người đàn ông đi qua cũng như nhau cả.
Xuống mã, hết thời tôi bị vứt ra lề đường như một thứ rác thải hôi thối nồng nặc. Không tiền, không người thân thích, tôi trôi dạt trong biển người mênh mông mà tưởng như chỉ mình mình tồn tại. Đông - Tây - Nam - Bắc biết hướng nào là bến đậu? Lần mò rồi cũng tới biên giới Việt – Cam (Campuchia). Kiệt sức, nằm bất động, tỉnh dậy, mọi thứ đều xa lạ.
“...Quê hương nếu ai không nhớ sẽ không lớn nổi thành người...”. Tiếng loa phóng thanh văng vẳng vang lại khiến tôi rưng rưng và cay cay nơi sống mũi. Quê hương, hai tiếng thân thương, quê hương nơi chôn rau cắt rốn, vậy mà...phải chăng tôi đã quên không hề nhớ?
Giờ ngồi đây trong trại 06 của một huyện ngoại thành Hà Nội, tôi mới có một khoảng thời gian tĩnh lặng nghĩ lại những gì mình đã đi qua. Ở nơi nào của mảnh đất hình chữ S này cũng vẫn là quê hương của mình. Vậy mà trong tôi vẫn đau đáu một nỗi nhớ quê nhà da diết.
Một miền quê gió Lào, cát trắng. Một miền quê quanh năm bao phủ bởi một màu trắng của nước khi bốc hơi đi, khô lại, vón thành cục nhỏ đưa lên đầu lưỡi thấy mằn mặn.
Muôn nỗi quê nhà vang vọng đâu đây. Tôi nghiệm ra rằng: Thiên đường không ở trong nàng tiên nâu mà nó có ngay cạnh ta, mà ta lại cứ ngỡ là không phải thế. Mà nó ở ngay trên mặt đất, có nắng ấm chan hòa, có hoa thơm trái ngọt.
Và có cả trong mỗi con người chúng ta, nếu như chúng ta biết dừng lại khi chưa quá muộn.
Em đa tình như trời sinh ra thế
Đủ tình yêu cho cả trăm anh.