Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

TN Như Mai

MẶT TRỜI CỦA NGƯỜI MÙ

Có người từ bé sơ sinh,
Đã mù không biết sự tình xung quanh.
Hay nghe nói tới trời trăng,
Khát khao muốn biết xin phân giải giùm.

Trả lời: : “Trời giống cái mâm.”
Lấy tay gõ gõ tiếng vang lạ lùng.
Ngày kia nghe tiếng chuông đồng,
Tưởng đâu nghe tiếng trời hồng sáng soi.

Có người lại bảo: “Trời hồng,
Cũng như ngọn đuốc trên không sáng ngần”
Lấy tay rờ đuốc biết rằng,
Cũng như cây gậy chớ không lạ gì.

Hôm kia cầm sáo trên tay,
Cho rằng: “Trời đã nằm ngay tay mình.
Mặt trời chuông chẳng giống hình,
Sáo kia với đuốc thực tình khác xa.

Người mù lại chẳng biết là.
Mâm đồng, chuông, sáo người ta nực cười.
Mới hay mọi việc trên đời,
Chưa quan sát kỹ ấy thời đã tin.

Là mù tuy có mắt nhìn,
Mù trong sự thật mà tin là khờ.
Như người mù nọ ngây thơ,
Đuốc, chuông, mâm, sáo lại cho mặt trời.

Việc đời chưa trải qua rồi,
Phải suy xét kỹ rạch ròi mới hay.
3-8-2002
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

TN Như Mai

ƠN CHA MẸ

Người ta lúc mới sanh ra,
Đói no không thể tự lo cho mình.
Đông hàn chẳng thể tự gìn,
Phải nhờ hai đấng thân sinh bảo toàn.

Mẹ cho bú mớm ẵm bồng,
Cha lo làm việc từ trong ra ngoài.
Thương từ cái thuở trong thai,
Dưỡng nuôi khôn lớn đâu nài công lao.

Lo ăn, lo mặc, lo đau.
Bé con nào đã biết rầu biết lo.
Qua thời sáu tuổi ngây thơ,
Lại cho đi học để mà biết thêm.

Vì con lo lắng mọi niềm,
Vì con gánh lấy truân chuyên nhọc nhằn.
Làm con há lại quên ân,
Dưỡng nuôi khó nhọc hai thân cao dày.

Công lao cao vút biển trời,
Kẻ làm con phải  nhớ hoài chớ quên!
10-8-2002
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

Thân mến chào em Ngọc Châu,sắp đến ngày 30/4 và ngày 1/5,những vần thơ em viết mang sâu sắc lời tri ân với những người đã hy sinh vì Tổ Quốc vì Chủ Nghĩa Xã Hội,và nhừng người may mắn còn được sống sau chiến tranh,ngày mà miền Nam được giải phóng thống nhất đất nước,cách đây đã 36 năm {30-4-1975*30/4/2011 }Thời gian đã qua dài như vậy,quá khứ đã khép lại,mà những tồn tại sau cuộc chiến vẫn còn nặng nề,vết thương lòng vẫn còn day dứt nhớ thương,những vết đau trên thân thể vẫn còn nhức nhối,ngoài sự quan tâm đặc biệt của Đảng và nhà nước,còn có nhiều tấm lòng tri ân sâu sắc của đồng chí đồng bào cả nước,trong đó có Ngọc Châu và các bạn thơ trong Thi Viện,thay mặt những người có công với cách mạng xin trân trọng cám ơn Đàng và Nhà Nước,đồng bào đồng chí cùng nhân dân cả nước,đã chăm lo chu đáo mọi tiêu chuẩn chế độ đãi ngộ đến tất cả các đối tượng người có công.Anh cám ơn Ngọc Châu đã chia sẻ,tri ân,viết và nói nên những cảm xúc thành thơ ca,chúc em mạnh khoẻ,vui vẻ trẻ mãi không già,thơ ca hay,tình người nồng thắm.chào em.
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

dangthuoc

Anh giử vào trang thơ của em bài thơ anh viết năm 2009 tặng một o du kích cùng chung một chiến hào trong chiến tranh,trên mặt trận B5{Quảng Trị, Thừa Thiên Huế} O du kích đó là chị Nguyễn thị Lộc Nguyên bí thư huyện Hướng Hoá,tỉnh Quảng Trị:

GẶP EM TRÊN CHIẾN TRƯỜNG XƯA


Quê em Triệu Tài- Triệu Phong
Biết em anh nhớ anh mong được về
Thăm người em gái thôn quê
Những năm ác liệt ta kề vai nhau

Chiến tranh đánh Mỹ dài lâu
Em mới mười bẩy đương đầu xâm lăng
Bom rơi em chạy băng băng
Đạn bắn pháo nổ càng tăng căm thù

Những ngày giữa tháng mùa thu
Bom đạn quân thù huỷ diệt quê em
Triệu Tài, Triệu Trạch,Triệu Phong
Long Quang, cát trắng nắng cong chiều về

Quân ta giữ trọn lời thề
Giết hết lũ giặc mới về quê hương
Những ngày anh ở chiến trương
Dân thương Dân mến chiến trường là quê

Các em du kích liền kề
Cùng với chủ lực giữ quê giữ làng
Ngăn quân xâm lược tiến sang
Chốt thép em giữ hiên ngang diệt thù

Những tên thám báo lính dù
Thuỷ Quân Lục Chiến, kẻ thù phải lui
Máy bay gầm thét ngang trời
Uỳnh uỳnh pháo hạm đạn rơi quanh hầm

B52 bom phóng ầm ầm
Khói bom phủ kín trời sầm tối đen
Bom đạn súng nổ triền miên
Đào đất,sới cát,tung lên trên trời

Thân người con gái em ơi !
Bom đạn vừa ngớt,em rời hầm ngay
Khói bom che bóng thân gầy
Lẫn trong lửa đạn thân đầy vết thương

Một lòng gìn giữ quê hương
Em đã dũng cảm ngoan cường vượt lên
Sau ngày đất nước bình yên
Gặp lại người du kích trẻ dịu hiền

Em làm lãnh đạo một miền núi cao
vùng quê nổi tiếng biết bao
Anh hùng đánh Mỹ, anh hùng dựng xây
Gặp em trong cảnh xum vầy

Như người thân đã lâu ngày xa quê
Đón đoàn rồi tiễn đoàn về
Mang theo nỗi nhớ về quê Hải Phòng
Hướng Hoá, Quảng Trị anh mong
Mật khẩu em hỏi Hải Phòng anh thưa.

HẢI PHÒNG ,Tháng 5 năm 2009
Đặng Thước
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

TN Như Mai

Cám ơn anh Đặng Thước qua bài thơ anh em như hình dung được những trận đấu ác liệt năm xưa, và trong đó có những người lính oai hùng không kể là nam hay nữ đã góp phần vào trong cuộc chiến tranh chính nghĩa. Cám ơn những người anh hùng ấy đã vào sanh ra tử trong bom đạn lửa thù, để quê hương chúng ta có được ngày hôm nay.

Kính thân
Em gái Ngọc Châu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

TN Như Mai

CÁM ƠN

Cám ơn cha mẹ cho con,
Hình hài xinh đẹp tâm hồn thiện lương.
Cám ơn bóng tối đêm trường,
Dỗ êm giấc ngũ tâm thường vui an.
Cám ơn ánh sáng trời quang,
Cho đời nắng đẹp dịu dàng thanh trong.
Cám ơn xuân, hạ, thu, đông,
Bốn mùa hòa thuận để không lỗi thời.
Cám ơn đời đã cho tôi,
Tinh thần dũng cảm tươi cười tự tin.
Cám ơn những mối thâm tình,
Cho lòng ấm áp cho mình vững lên.

Ngọc Châu 2311
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

TN Như Mai

VÌ SAO?

Vì sao, sao lại hỏi vì sao?
Muôn sự bắt đầu một bước vào.
Danh lợi mãi mê quên nghĩa trọng,
Sang giàu say đắm mất thâm giao.

Sao không…?

Dung hòa giữ tánh không lay chuyển,
Sáng suốt gìn tâm chẳng động nao.
Thành thực trọng nhân và mến nghĩa,
Vì đời thương tặng món quà trao.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

TN Như Mai

ĐÁ VỌNG PHU

1. Có chuyện nghe từ thuở xa xưa,
Thuỷ chung tiết liệt đáng tôn thờ.
Chờ chồng lâu quá nên thành đá!
Để người sau đem viết thành thơ.

2. Một người thiếu phụ tuổi xuân hồng,
Ngày tháng ôm con ngóng đợi chồng.
Ngày hết năm tàn trông mỏn sức,
Để rồi hoá đá với non sông!

3. Thương quá là thương cái nghĩa tình!
Của người thiếu phụ dạ kiên trinh,
Chồng xa trên bước đường chinh chiến,
Mắt mỏi lòng đau lệ ngóng nhìn.

4. Những tưởng ngày đưa tiễn biệt nhau,
Chia ly tiễn biệt nặng u sầu.
Ôm con tha thiết lời căn dặn:
“Trách nhiệm  nuôi con hãy cậy nhờ”.

5. Chàng đi nàng vẫn mãi trông theo,
Vó ngựa xa dần gió hắt hiu.
Trời vắng chim buồn không tiếng hót,
Cho lòng thiếu phụ nặng cô liêu.

6. “Chàng đi đánh  trận chiến trường xa,
Thiếp phải nuôi con ở lại nhà.
Chẳng vướng con thơ còn dại đó,
Nguyện theo hoạn nạn để cùng chia”.

7. Đứa bé ngây thơ của thuở  nào,
Bây giờ luôn miệng hỏi: “Cha đâu?
Sao con không thấy, con không thấy?
Sao mẹ luôn luôn mãi nặng sầu...?

8. Mẹ ơi con muốn được gặp cha,
Con muốn cha yêu muốn được quà.
Con muốn trèo lên lưng ngựa chiến,
Cùng cha dong ruổi vạn nơi xa!”

9. Người vợ nghe lòng đau xót thêm,
Tin chồng xa vợi đã bao niên.
Nỗi thương nỗi nhớ sầu lên mắt.
“Chàng hỡi bao giờ mộng hợp viên?”

10. Thương chồng đến nhức“mỏn” tâm can,
Giận lối hàng tre khuất bóng làng.
Che lối tầm nhìn người thiếu phụ,
Đêm ngày mỏi mắt  ngóng cùng trông.

11. Đợi chờ lâu quá chẳng yên lòng,
Lên núi ôm con đứng đợi chồng.
Xa quá chinh phu biền biệt bóng,
Cho nàng mòn mỏi ngóng chờ trông.

12. Sáng qua tối lại hết đêm ngày,
Nàng mãi ôm con đứng ở đây.
Mắt đắm buồn nhìn về phía trước,
Chinh phu vó ngựa mệt  hao gầy.


13. Chàng vẫn biệt tăm chẳng thấy về,
Xót thương duyên nợ lỡ lời thề.
Đợi chồng lâu quá nên thành đá,
Đứng mãi ôm con  dáng ủ ê.

14. “Mẹ hỡi, con không đợi nữa đâu,
Tại sao mắt mẹ mãi buồn rầu?
Sao  không nói chuyện cùng  con vậy?
Con chẳng muốn chờ cha nữa đâu!”

15. Người mẹ hoá đá tự bấy giờ,
Trong lòng ôm giữ  đứa con thơ.
Đứa con vẫn không hề hay biết,
Vẫn dỗi hờn và vẫn khóc  mơ.

16. Hàng cây đứng lặng khẽ nghiêng đầu,
Như xẻ chia cùng một nỗi đau.
Tiếng hót chim buồn như nức nở,
Thú yên lặng đứng mắt rưng sầu.

17. Dòng suối trôi đi khóc với nhau,
Kể bao nhiêu chuyện với đời sau.
Về người thiếu phụ trung trinh ấy,
Thương nhớ chồng hoá đá vọng phu.

18. Và có bao nhiêu chuyện ở  đời,
Những người phụ nữ Việt Nam tôi.
Trung trinh tiết liệt và can đảm,
Dạ sắt lòng son đợi bóng người.

19. Ôi lòng những phụ nữ bao la!
Đã biết bao lần cuộc tiễn đưa,
Lệ đã chôn dần vào trí óc,
Kiên gan ngày tháng đợi thương chờ.

20. Nhiều người mòn mỏi đợi người thân,
Tin bỗng về đau đến lạnh lùng!
Lính chiến không ngày quay trở lại,
Xương tàn một nắm gởi non sông!

21. Thương hận làm sao sống giữa đời!
Chiến tranh để hại biết bao người,
Vành khăn tang trắng sầu trong mắt,
Nỗi đớn nỗi đau đến dại người.

22. Mong cho non nước mãi thanh bình,
Cuộc sống không còn hoạ chiến tranh,
Lệ sẽ không còn vương ánh mắt,
Không còn cảnh khổ khóc ly phân!

1-5-2002

Ngọc Châu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

TN Như Mai

THƠ XƯỚNG
SUNG TRƯƠNG

TINH THẦN DÂN TỘC NHẬT

Tinh thần dân tộc Nhật
Cả thế giới ngạc nhiên.
Không có việc hôi của
Hay cướp giựt bạc tiền.
Lúc thiên tai!

Động đất - sóng thần chết
Hơn cả mấy vạn người.
Nhà tan - tài sản mất
Đói khát - người tả tơi.
Sống tuyệt vời!

Không tranh giành thực phẩm
Vẫn chịu đói xếp hàng.
Nêu cao tánh tự trọng
Thương nhau - chẳng than van.
Cầu bình an!

Nhìn cậu bé 9 tuổi (1)
Xếp hàng lấy thức ăn.
Cha mẹ , em chết hết
Cảnh sát đến hỏi han.
Vẫn bình thản!

Cảnh sát cho thực phẩm
Cháu lấy nhưng không ăn.
Mặc dù đóí khát lắm
Bỏ thức ăn vào thùng.
Để bố thí!

Cháu cảm thấy đói quá
Nên trở lại xếp hàng.
Đứng chờ lâu không nản
Đói khổ vẫn không than.
Bài học vàng!

Học sinh học nhân nghĩa
Tính liêm khiết nơi trường.
Không bao giờ cướp giựt
Giữ kỷ luật làm gương.
Thật kiên cường!

Các nước khác cướp giựt
Khi thiên tai xãy ra.
Dân Nhật thật kỷ luật
Nêu gương tốt dân ta.
Đáng ca ngợi!

Dân Nhật theo Phật Giáo
Nên thương xót tha nhân.
Không tham lam ích kỷ
Tâm nhẫn nhục - không sân.(2)
Đời rất cần!

Thế giới đều ca ngợi
Tinh thần dân Nhật cao.
Đạo đức thật đáng phục
Phát triển thật nhiệm mầu.
Mau hồi phục!   

Minh Lương Trương Minh Sung
Cali . ngày 16 / 03 / 2011
(1) Theo lời tường thuật của một viên Cảnh sát Nhật gốc Việt
tại nơi xãy ra thiên tai.
(2)Sân hận

THƠ HỌA
NGỌC CHÂU

ĐÁNG KHEN TINH THẦN NGƯỜI DÂN NHẬT

Thiên tai nơi nước Nhật,
Phá phố thị thiên nhiên.
Cắt đứt tình thân thuộc,
Không thể mua bằng tiền.
Mất người thân!

Nỗi đau không tả xiết,
Hằn lên mắt bao người.
Tài sãn nhà mất hết,
Lâm vào kiếp mồng tơi.
Cảnh khó khăn!

Những khó khăn chồng chất,
Cương quyết chẳng đầu hàng.
Sống nêu cao phẩm chất,
Khốn cùng chẳng xin van.
Đầy nghị lực!

Những cảnh đời đau đớn,
Thiếu nước uống cơm ăn.
Nhưng họ vẫn đứng vững,
không hề xin xỏ han.
Lòng kiêu hãnh!

Cửa nhà nay tan nát,
Khó kiếm được đồ ăn.
Với lòng tin cương quyết,
Nêu gương sáng tinh thần.
Kỷ luật cao!

Nghị lực thật cao quí,
Gian khổ vẫn không hàng.
Bằng sức mạnh lý trí,
Chẳng mở miệng rên than.
Tấm gương sáng!

Đức cao ngời tỏa sáng,
Tánh tốt học ở trường.
Không xảy ra cướp giật,
Thật xứng đáng nêu gương.
Đào tạo tốt!

Đáng khen kỷ luật tốt,
Khi đất nước đau ra.
Người dân lòng dũng cảm,
Gương cao thượng dạy ta.

Những người tin theo Phật,
Gìn đạo đức nghĩa nhân.
Tánh từ bi trong sáng,
Đoạn trừ ái dục sân.
Bản tánh thiện!

Nơi nơi đều khen ngợi,
Chốn chốn thảy đề cao.
Vinh quang người dân Nhật,
Xứng hưởng phước ân mầu.
Đáng ca ngợi!

Ngọc Châu 2311
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

TN Như Mai

MÒN MỎI

THANH TỊNH



Em ơi nhẹ cuốn bức rèm tơ

Tìm thử chân mây khói tỏa mờ

Có bóng tình quân muôn dặm ruổi

Ngựa hồng tuôn bụi cõi xa mờ



-- Xa nhìn bên cõi trời mây

  Chị ơi! em thấy một cây liễu buồn



-- Bên rừng em hãy lặng nhìn xem

  Có phải chăng em ngựa xuống đèo?

 Chị ngỡ như chàng lên tiếng gọi

  Trên mình ngựa hí, lạc vang reo



-- Bên rừng ngọn gió rung cây

  Chị ơi con nhạn lạc bầy kêu sương



-- Tên chị ai réo giữa chiều

  Phải chăng em hỡi!  tiếng chàng kêu

  Trên giòng sông lặng em nhìn thử?

 Có phải chăng người của chị yêu?



-- Sóng chiều đùa chiếc thuyền nan

  Chị ơi con sáo gọi ngàn  bên sông

  Ôi kìa!  bên cõi trời Đông
   Ngựa ai còn ruổi dặm hồng xa xa



-- Này lặng em ơi lẳng lặng nhìn

  Phải chăng mình ngựa sắc hồng in

  Nhẹ nhàng em sẽ buông rèm xuống

  Chị sợ trong sương bóng ngựa chìm



--  Ngựa hồng đã đến bên hiên

  Chị ơi trên ngựa chiếc yên... vắng người.



*****-----*****

MÒN MỎI

HOẠ

NGỌC CHÂU


Thương ai má phấn tuổi non tơ,
Chờ đợi tình lang mắt lệ mờ.
Khắc khoải bâng khuâng lòng thổn thức,
Nỗi sầu cô quạnh khói lam mờ...

Xa xa khuất tận chân mây,
Trời này cảnh ấy sao day dứt buồn ?

Vó câu lướt gió em nhìn xem,
Có phải chinh phu đang lướt đèo.
Văng vẳng bên tai lời thắm thiết,
Bàng hoàng tỉnh mộng gió thông reo.

Em ơi ! Gió nhẹ ru cây,
Hay chàng vượt núi người đầy hơi sương ?

Quạnh quẽ cô đơn dõi bóng chiều,
Em ơi như vọng tiếng vang kêu.
Ngẩn ngơ cuống quít nhìn quanh chốn,
Có phải chàng không hở người yêu ?

Nhớ thương muốn tả gian nan,
Ấp đầy trong dạ ngút ngàn biển sông.
Xa vời Nam, Bắc, Tây, Đông,
Mộng mơ trông bóng ngựa hồng vút xa.

Thiếu phụ buồn trông khuất bóng nhìn,
Nữa vời non nước nhuốm mầu in.
Em ơi, bóng ngựa hồng yêu đó,
Là thật đừng mơ để mộng chìm...

Mơ màng nắng đến mái hiên,
Chị ơi là thật... nhưng trên yên không người

Ngọc Châu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (1000 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [4] [5] [6] [7] [8] [9] [10] ... ›Trang sau »Trang cuối