Nếu cuộc sống không bao giờ sóng gió Những niềm vui, hạnh phúc đến nhẹ nhàng Như mặc định, đủ đầy không khốn khó Thì sao ta biết quý trọng thời gian
Biết nâng niu cánh buồm xưa trong bão Ai chung tay cùng chèo chống con thuyền Khi đơn độc, buồn phiền sầu não Không gia đình, không bè bạn anh em...
Qua cơn bạo bệnh biết rằng mình sẽ sống Bình minh kia, không phải là cuối cùng Gió niềm tin thổi khô giọt tuyệt vọng Ta vẫn còn có nghĩa giữa hư không
Nếu cuộc sống, chỉ một màu yên ả Bốn mùa qua, hoa nở- lá xa cành Niềm hạnh phúc dành cho ta tất cả Có bao giờ, mọi thứ hoá mong manh
Để có được bầu trời kia trong xanh Đã mây đen, gió mưa từng che phủ Để có được trái chín ngon lành Mồ hôi ai chăm cây từ khi nhỏ
Mọi thứ không tự dưng ta có Ta phải tìm, phải giành giật, đấu tranh Khi có được, lòng ta ghi nhớ Rất nhịp nhàng, không chậm quá, không nhanh
Tim giá băng, rồi đập nhịp hồi sinh Vết thương lòng, tháng năm không đau nữa Dẫu hằn sẹo, nhói khi trời trở gió Một người qua, ngỡ người ấy năm nào
Đấy. Cuộc sống đâu phải giấc chiêm bao Không bằng phẳng, không công bằng, đơn giản Trên đời này chẳng có phép nhiệm màu Chỉ ta sống, với tâm mình thanh thản...
"Con chào bố, bố đi làm nhé !" Tiếng con xa, sao bố nghe thật gần Giữa ồn ào tiếng vui đùa bè bạn Lời tạm biệt con nghe nặng bước chân
Bố quay đi, lòng lặng bâng khuâng Vẫn biết cuối ngày mẹ đón con rất sớm Mười tiếng đồng hồ bố xa con Sao trong lòng dâng bao điều bề bộn...
Sân trường gió lá vàng xào xạc Tiếng trống trường giục giã bước chân Bố lạc giữa hai bờ hư thực Tuổi học trò còn khắc khoải dư âm...
Màu mực tím, mái trường, thầy cô giáo Bạn bè xưa, ký ức không phai mờ Những bài giảng, tiếng cô ấm áp Từng hiện về bất chợt trong giấc mơ...
Chào con nhé, con học ngoan con nhé ! Mỗi điểm mười trong trang vở của con Là hạnh phúc con dành cho bố mẹ Nâng niu từng ngày tháng con lớn khôn
Bố trở về Trường Đời nơi bố học Hai mươi năm chưa tốt nghiệp ra trường Bố nghiền ngẫm bao nhiêu bài khó nhọc Vật chất, lý lẽ và tình thương
Chắc bố không có được nhiều điểm tốt Ngã rất đau, mãi vẫn chưa thuộc bài Bố lười biếng, hay vì học dốt Nửa đời người vẫn gánh nặng trên vai...
Bao ước mơ hy vọng là con đó Con là niềm khao khát về tương lai Con là niềm tự hào bố có Ở Trường Đời khi so sánh cùng ai !
Tạm biệt con, vần thơ bố viết vội Trống Trường Đời tiếng chát chúa con ơi ! Những thành công của con đang chờ đợi Bố nhìn con bước đi trong niềm vui...
(Tặng Chuột con gái yêu của bố, khắc nhớ những ngày đưa con đi học...)