MỘT CÕI ĐI VỀ
[Nhạc]
BAO dòng ái nhạc chứa nguyền ân
NHIÊU bấy tình thương vọng tưởng dần
NĂM quắt queo đời duyên dỗi giận
RỒI buồn bã mộng sắc sầu ngân
CÒN lưu kỷ niệm nồng hương phấn
MÃI ngược thời gian diễm mấy lần
RA chốn lu mờ đau tỷ bận
ĐI về khúc khuỷu lại mòn thân
ĐI suốt con đường chỉ huyễn vân
ĐÂU nơi chỗ dựa chúng ta cần
LOANH đày đoạ trí làm thơ bẩn
QUANH chán chê lời khiến dạ trân
CHO lỡ lầm duyên nhiều oán hận
ĐỜI ngao ngán mệnh lắm xoay vần
MỎI tình chẳng vẹn hằng tin cẩn
MỆT úa tim hồng bặt dấu chân
TRÊN đường đạo pháp được bình cân
HAI nẻo tiền danh chẳng lại gần
VAI đắm giang hồ thơm cúc mận
TA dìu ngọc nữ khắp vườn sân
ĐÔI ngời vũ khúc êm đềm phận
VẦNG sáng tình thơ rộn rã trần
NHẬT ký mê đời da diết ngẩn
NGUYỆT trầm thuỷ thượng hoá kỳ lân
RỌI áng cầm thư tránh nẻo đần
SUỐT đời hạnh phúc chẳng lìa phân
TRĂM đường mộng ảo đành lui tận
NĂM điệu tình sâu lại thoát bần
MỘT giấc mơ tìm nơi cát vận
CÕI trời ước gặp kẻ hiền nhân
ĐI vào phước thiện ngời tinh tấn
VỀ chốn trầm hương để dưỡng thần
HANSY
*
TRỊNH CÔNG SƠN
[28 tháng 2 năm 1939 – 1 tháng 4 năm 2001]
Ông được coi như một trong những nhạc sĩ lớn nhất của âm nhạc đại chúng Tân nhạc Việt Nam với nhiều tác phẩm rất phổ biến.
Hiện nay chưa có thống kê về số tác phẩm để lại của ông [ước đoán con số không dưới 600 ca khúc], phần lớn là tình ca. Tuy nhiên số ca khúc của ông được biết đến rộng rãi là 236 ca khúc [cả lời và nhạc].
Nhạc của Trịnh Công Sơn được nhiều ca sĩ thể hiện, nhưng thành công hơn cả là Khánh Ly. Ngoài ra, ông còn được xem là một nhà thơ, một hoạ sĩ không chuyên.
Ông được đặt tên đường ở Thành phố Huế và Thủ đô Hà Nội
*
MỘT CÕI ĐI VỀ
MÂY bay mải miết chẳng quay về
CHE khuất lưng chừng một cõi mê
TRÊN đỉnh non cao vầng nguyệt kế
ĐẦU con suối nhỏ bóng dương kề
VÀ đau đớn cảnh phai nhoà lệ
NẮNG nhạt buông chiều chợt tái tê
TRÊN bước đường xa hoài vẫn kể
VAI gầy thả bước mộng sơn khê
ĐÔI bóng chia ly chẳng muốn về
CHÂN trần thả bước cõi trời mê
TA nào cạnh nhớ thương đời lẻ
ĐI đến miền xa ái chẳng kề
SÔNG cạn trơ không vào suối bể
CÒN đâu nước mắt dạ buồn tê
Ở nơi vĩnh cửu vô thường thế
LẠI luyến lưu đời nẻo cốc khê
CON nước lênh đênh chẳng trở về
TIM sầu héo rũ buổi trầm mê
YÊU nhiều ái hỡi mong hoài để
THƯƠNG lắm người ơi muốn cạnh kề
VÔ cảm giữa đời trơ mắt kệ
TÌNH còn trong giấc ảo lòng tê
CHỢT nghe bản nhạc buồn hoang phế
GỌI nắng sau triền ngọn tiểu khê
LẠI mơ viễn cảnh ái ân về
THẤY mộng êm đềm chỉ huyễn mê
TRONG giấc người bên mình ước thệ
TA mong nhớ giữa buổi ai kề
HIỆN hình ảnh cũ hồn đau xé
BÓNG đổ trăng mờ dạ xót tê
CON sóng bơ vơ ngoài cõi bể
NGƯỜI hoài tưởng nhớ mộng ngàn khê
Minh Hien
*
MỘT CÕI ĐI VỀ
TRONG cõi đi về nặng vấn vương
KHI yêu khi hận đắng can trường
TA tìm kỷ niệm nơi vô tưởng
VỀ kiếm tình thương chốn mộng thường
LẠI rã hồng mơ vì lạc hướng
NHỚ hoài ác mộng đã sai phương
TA buồn lệ đổ hồn không vượng
ĐI mãi mà sao chẳng hết đường
ĐI mãi mà sao chẳng hết đường
LÊN ngàn xuống biển cứ mù phương
NON nhoà mây vắng lòng không vượng
CAO núi dài sông dạ bất thường
ĐI dệt hình yêu say ái tưởng
VỀ đan sắc nhớ luỵ tình trường
BIỂN đau quặn sóng mơ bờ thượng
RỘNG đắng si buồn cõi mộng vương
ĐÔI bàn chân lạc nẻo hoài vương
TAY mỏi làm sao xoá lệ trường
NHÂN mạng lang thang tràn viễn tưởng
GIAN nan phận kiếp dậy vô thường
CHƯA thông ảo mộng nên lầm hướng
TỪNG rõ hảo tình lại trái phương
ĐỘ ấm tâm hồn không toả vượng
LƯỢNG đông cảm xúc ngập tràn đường
NGỌN thương muốn tỏ phải lên đường
GIÓ mộng ngọt ngào dạo tứ phương
HOANG địa ngân bài ca hảo tưởng
VU sơn hát bản nhạc hồng trường
THỔI thơm làn nhớ về buôn thượng
BUỐT thắm hơi yêu trải bản thường
XUÂN ngát tình ca nhờ nhạc trưởng
THÌ thầm luyến tiếc lệ nhoà vương
Dũng Nguyên
*
MỘT CÕI ĐI VỀ
Trong kiếp con người cuộc trả vay
Khi nhân quả định nghiệp bao dày
Ta chìm huyễn ảo cầu muôn trượng
Về số không đời ngậm đắng cay
Lại giấc Nam Kha hồ đoạn chuỗi...
Nhớ nơi Bể Khổ những mong ngày...
Ta đừng mỏi mệt vòng quanh nữa
Đi khỏi vô thường sẽ trắng tay
Đi cùng bóng hạc giữa tầng không
Lên tận trời xanh thưởng gió bồng
Non ấy triền Vu bừng rạng cảnh
Cao kìa thác Cửu dội ngầu sông
Đi tìm một sớm chân dừng mỏi
Về thấu trăm năm mộng kết nồng
Biển cũng nào sâu bằng dạ thế
Rộng dài thẳm tận đến mênh mông
Đôi lần thẳm tận cõi lòng ta
Tay muốn đưa lên rửa bụi tà
Nhân bái tâm cầu xây thiện quả
Gian trừ ác bỏ chết hiền ma
Chưa tường tỏ phận u buồn đã
Từng rõ ràng thân khổ não mà
Độ thấu luân hồi vay mãi trả
Lượng còn lối thoát để tìm ra?
Ngọn ngành lối thoát đã dần thông
Gió chở niềm tin rực ánh hồng!
Hoang đảo tâm hồn chân kết thiện
Vu hồi trở lại sắc thành không
Thổi sầu trút hận qua ghềnh biển
Buốt khổ ngùi đau ném quãng đồng
Xuân đến hoa lòng đang hé nở
Thì thầm quả hạnh bõ ngày đông
Thuỷ Hoa