CHUYỆN VỀ SƯ CÔ KHOÁC ÁO BLOUSE TRẮNG
THANH VĂN
Người dân nghèo ấp 1A, xã An Phú (Thuận An - Bình Dương) lâu nay vẫn truyền tụng về một cô tiên nhân hậu đã khám - chữa bệnh, phát thuốc và cho họ cả những bữa ăn miễn phí. Người viết nên câu chuyện cổ tích thời hiện đại là sư cô, bác sĩ Thích Nữ Liên Thanh (tục danh Nguyễn Thị Kim Anh), trụ trì chùa Long Bửu.
Cô tiên bỏ phố, lên rừng"Cách đây hơn 40 năm, một vị sư cô trên đường hành khất, vào trú tại một ngôi miếu hoang ở Quảng Trị. Bỗng nhiên, có tiếng khóc oe oe của một đứa trẻ từ xa vọng lại. Vị sư cô này đã lao đến cứu đứa bé dưới làn mưa bom bão đạn. Trở về chùa, đứa trẻ mồ côi ấy được nuôi dưỡng và lớn lên trong sự đùm bọc của mọi người. Cô bé đó chính là sư cô, bác sĩ Thích Nữ Liên Thanh. Tâm sự với tôi, sư cô nói rằng, bà không thể quên người đã cứu mạng mình. Cũng từ đó, bà học được nhiều điều nhân ái ở đời và tự nhủ sẽ làm điều gì đó thật có ý nghĩa để không phụ lòng những người đã nuôi dưỡng, cho bà cuộc sống. Bởi thế, trong những ngày ấu thơ, dù theo chân thầy hành đạo khắp nơi, việc học hành gặp nhiều cản trở, nhưng bà vẫn gắng học và mơ ước trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho người nghèo.
Sư cô Liên Thanh nói: “Hồi đó, theo thầy hành đạo khắp nơi nên chủ yếu tôi học lỏm những người đi trước. Năm tôi thi đậu vào lớp 10 cũng là lúc thầy nhận trụ trì chùa Trụ Yên ở một huyện ngoại thành TP.Hồ Chí Minh nên tôi được học chính quy”. Để đến trường, bà phải đi xe đạp 30km, hành trang mang theo chỉ là mấy cuốn sách cũ, ít cơm nguội cùng muối vừng... Cực khổ là thế, nhưng năm nào Kim Anh cũng đạt học sinh giỏi. Sau khi tốt nghiệp lớp 12, bà thi đậu vào Khoa Tim mạch, Trường Đại học Y khoa TP. Hồ Chí Minh với số điểm rất cao. Sau 7 năm trời miệt mài kinh sử, bà tốt nghiệp đại học và được nhận về công tác ở Khoa Tim mạch, Bệnh viện Chợ Rẫy, TP. Hồ Chí Minh. Cùng thời điểm đó, bà tốt nghiệp Khoa Sử học Phật giáo, Trường Cao cấp Phật học TP.Hồ Chí Minh. Bên cạnh đó là 2 bằng thạc sĩ xã hội học và thạc sĩ sử học Phật giáo trước sự ngưỡng mộ của mọi người. Có trong tay nhiều bằng cấp, nhiều người nghĩ bà sẽ có vị trí làm việc cao trong xã hội nhưng bà lại xin chính quyền lên vùng sâu, vùng xa lập nghiệp. Duy chỉ có thầy chủ trì chùa Trụ Yên là không nói gì, có lẽ, thầy đã hiểu tâm ý sâu xa của bà
Chọn nơi khổ ải để tôi luyện tâm PhậtBà làm đơn xin về chùa Long Bửu, một ngôi chùa nằm hẻo lánh bên những cánh rừng cao su hun hút gió. Không những thế, do ngôi chùa được xây dựng khá lâu, thiếu người trông coi nên bị xuống cấp nghiêm trọng. Với quyết tâm cháy bỏng, sư cô Liên Thanh đã thành lập Phòng khám bệnh đa khoa từ thiện để chữa bệnh miễn phí cho người nghèo tại chùa. Bước đầu gặp vô vàn khó khăn, thiếu tiền bạc, thuốc men, nhưng tấm lòng nhân hậu của bà đã được người dân cảm mến. Họ đã cùng bà gây dựng một phòng khám dành cho người nghèo trong chùa. Tâm sự với tôi, bà bảo: “Hạnh nguyện của tôi là đem sở học của mình để chăm sóc sức khỏe cho người nghèo, làm một chiến sĩ từ thiện xã hội, chữa trị tâm bệnh và thân bệnh cho chúng sinh. Tôi nhận thấy, y phương minh (một trong ngũ minh: nội minh, nhân minh, thanh minh, công xảo minh, y phương minh) là phương thức thực hành công tác xã hội rất thích hợp với lòng từ bi, là phương cách thể hiện tinh thần cứu thế tích cực của đạo Phật”.
Cuối năm 1999, bà trở thành trụ trì chùa Long Bửu. Cũng thời gian đó, nhiều khu công nghiệp được quy hoạch xây dựng gần chùa. Hàng ngàn người đổ về làm công nhân trong các khu công nghiệp. Bà treo bảng khám bệnh miễn phí cho công nhân. Vào những ngày nghỉ, bà con nghèo, công nhân đến khám rất đông, bà phải làm việc từ mờ sáng đến nửa đêm. Một mình làm không xuể, bà lại nhờ các đồng nghiệp ở Bệnh viện Chợ Rẫy lên tiếp sức. Trước nghĩa cử cao đẹp này, Ban giám đốc bệnh viện 175 (TP.Hồ Chí Minh) đã ủng hộ nhiệt tình, luân phiên cử bác sĩ xuống chùa giúp đỡ vật chất, thuốc men và hỗ trợ kiến thức y học để nâng cao hiệu quả khám, chữa bệnh. Điều vui mừng nữa là phòng khám được Sở Y tế Bình Dương cấp giấy phép hoạt động.
Ngoài tấm lòng từ bi của sư cô Liên Thanh, các y - bác sĩ ở đây đều làm việc bằng sự tự nguyện. Y sĩ Đinh Thị Minh Nguyệt bộc bạch: “Nếu ai không có cái tâm thì không thể trụ lại lâu ở đây, vì chúng tôi làm việc không lương, chùa có bồi dưỡng nhưng không đáng kể”. Lương y Võ Thành Thân, công tác ở phòng khám đã 4 năm nói thêm: “Đã làm từ thiện thì phải dẹp bỏ tính toán về danh lợi, phải có tấm lòng và tinh thần phục vụ bệnh nhân”.
Tiễn chúng tôi ra về, sư cô Liên Thanh nói: “Hiện tôi đang xúc tiến làm thủ tục nâng cấp từ phòng khám lên bệnh viện nhân đạo có sức chứa khoảng 500 giường bệnh”. Đây cũng là mong ước của nhân dân địa phương. Được biết, từ đầu năm 2010 đến nay, ni cô Liên Thanh đã tổ chức 4-5 đợt tặng quà, xe lăn, khám bệnh từ thiện cho người nghèo, trẻ em mồ côi, khuyết tật ở vùng sâu, vùng xa. Trong 5 năm qua, Phòng khám đa khoa từ thiện Long Bửu đã khám, điều trị, cấp thuốc miễn phí, tặng quà, tặng trang thiết bị y tế cho các cơ sở y tế với tổng trị giá trên 8,5 tỷ đồng.
Mong sao, ý tưởng xây dựng bệnh viện nhân đạo sớm trở thành hiện thực để chùa Long Bửu trở thành điểm đến của nhiều bệnh nhân nghèo, nơi mà họ sẽ được cứu vớt bởi một cô tiên có thực ở trên đời.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
(Ngọc Tuyền Hạo)