Trang trong tổng số 83 trang (827 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [67] [68] [69] [70] [71] [72] [73] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

htcmb

http://mobiclip.vn/static/img.video/0/0/777/796313_large.jpg

HAI LY CÀ PHÊ SÁNG

Một phê đá ở thánh đường Ba Tư giáo
đôi bạn già có lẽ tự chăm nhau
Người ngồi đợi mắt vợi buồn thăm thẳm
khói thuốc phất phơ lên sương trắng mái đầu…

Một ly sả ở Phố Hương mùi đô hội
cuộc sống là thư giản chốn trần ai
những người trẻ lụa là và son phấn
những trung niên bùn vừa sạch gót hài

Một Sài thành già nua lam lũ
cà phê cơm hộp thuốc lá hôi
Một Sài thành tiện nghi và sang trọng
xuống ngựa lên xe khanh khách tiếng reo cười…

Ồ cũng chẳng có gì đâu so sánh
một Sài thành nguyên sắc buổi sớm mai
Đường muôn ngã chia hai phần phận số
có kẻ cười vui có kẻ lệ tuôn dài..!


lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

https://media.laodong.vn/Storage/NewsPortal/Uploaded/nguyenquanghung/2017_04_24/sl_BGPY.jpg?w=888&h=592&crop=auto&scale=both

HE HE

Tinh là đùa và nựng
mà sự đời rối tung
ô cái thời uyển chuyển
có và không…chẳng cùng...

Em bảo con cá Bớp
Anh bảo con Cần Thơ
thế mà thành tranh luận
bất phân đến hàng giờ

“Trồng cái cây thuốc jet
nuôi cấy con cave”
Thế là mình cất cánh
thành tổng tập hè hè…

Văn xuôi chê thơ phú
…vậy cũng gọi thơ ư
Thế rồi nhìn Tổng tập
biết nói răng bi chừ…!


lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

https://img.lovepik.com/photo/00007/7048.jpg_wh860.jpg!/fw/562

85 K1(ks công nghiệp)

Thời đại mới có khác, say say mê mê là…những người theo dòng nhân loại về phía trước thật hùng hậu, thỉnh thoảng lại vang vang tiếng cười. Nhân loại gần chục tỷ người cứ vậy mà đi, hành trang họ bảo nhau mà sắm tự bổ sung cho mình. Ta già rồi cũng phấn khởi theo đoàn người tiến bước, tự hỏi bọn trẻ con sinh ra đã nằm phía trước không biết sau này chúng nó tiến bộ cỡ nào. Ấy vậy mà đoàn người đi thỉnh thoảng có kẻ bỏ về, có kẻ quên những đồ dùng quá khứ cũng bỏ về…đơn giản để tìm lại nó…thế thôi. Ta cũng đôi khi nhớ se sắt những đồ dùng quá khứ ấy, nhưng quay về lấy để làm gì khi nó và ta đều vô thường như nhau tuy sự tồn tại lâu mau trong thế giới vô thường này có khác.
Sắp hội lớp, hội khoá, gớm có gần 200 đứa mà nháo nhào cả lên, diễn đàn, tranh luận này kia kia nọ…Thôi mình đi bộ về quá khứ, nhặt mấy dòng ký ức đã lãng quên đây, các cụ có bảo lão già lẩm cẩm cũng đành chịu vậy…nhớ quá khứ không chịu được.
Năm tháng ấy thú thật không sướng không khổ nhớ lại chỉ tổ buồn buồn…buồn vì sai lầm trong nhận định cuộc đời. Cảm ơn các thầy cô đã cho kiến thức và suy luận lạc quan, logic về cuộc đời dù nó chả đúng tẹo nào…thôi cứ cảm ơn cái đã, còn thực tế như mình chiêm nghiệm bằng gần trọn một đời là: Sai lầm…
Vâng sai lầm, lý luận sai dẫn đến thực tế thảm đạm, ngày đi học vì học kinh tế, mình chịu khó Tư bản luận, thậm chí lần mò đọc Lê Nin những 54 tập, tất cả những giải thích lòng vòng mà kết cục là dẫn chúng ta đi quanh, lui tới, rối rắm để cuối cùng cùng nhau tiến lên CNTB, buồn là nó đang giai đoan: Hoang dã…
Thôi chuyện đó dành cho ngày gặp mặt…mình đang đi lui tìm ký ức thế quái nào lại sa vào chỗ này…nhưng nó cũng một phần chủ đạo của tầng ký ức đó sao. Ngày ấy hôm tựu trường, tháng 8 tháng 9 gì đó, nếu là tháng 8 thì cuối tháng, tháng 9 thì đầu tháng (mình có phải quan chiêm tinh đâu mà nhớ). Qua trường (357 Ngô Quyền) không biết ai đó sau một hồi tìm kiếm đưa cho mình cái danh sách lớp 85K1 ghi rỏ lớp trưởng tạm thời là mình (thằng già nhất, đi bộ đội về), toàn đội có 28 đứa, có mấy đứa quen như Đoàn Minh Phong, Châu Quang Tuấn, Trần Anh Tuấn…vậy là tạm ổn. Lớp tập trung chỗ phía căng tin trường sau này, được khoảng 20 đứa, mình điểm danh, đánh dấu bạn có mặt, bạn vắng…lần đầu tiên làm quan xúc động phết, mà quan chỉ huy 27 kỹ sư tương lai to chứ bỡn. Ngày ấy nhớ mình nói cũng to, rỏ ràng chỉ ngôn ngữ đi lính về nên chưa văn minh kịp, thỉnh thoảng vẫn tao, mày mà chắc chúng nó cho là mình giản dị, chân chất nên thấy ai khuôn mặt cũng thân thương.
Thế rồi gần 5 năm học, chúng nó không thằng nào chịu làm lớp trưởng, đồng tâm hiệp lực nó xô cho mình phải làm, cái lớp 85K1 mình kỳ kỳ vậy đó. Đã bao lần mình bỏ bê chả thèm làm, ấy vậy mà chẳng ai tranh cho, bây giờ thì khác các cụ nhẩy… cứ như cái chức ấy là cái gì thiêng liêng lắm, chúng nó kính lão đắc thọ…
Ô hô thế là đại học, nhận ký túc xá, làm lớp trưởng do người ta xô mình vào…mấy năm một đoạn phong trần, bao nhiêu là kỷ niệm, xin lần lần kể, cái quên cái nhớ trùng trùng phút này. Xin từ từ nhé, kể cái khái quát trước (các cụ các mợ cứ thoải mái thêm thắt) sau này còn hứng thú sẽ kể thêm. Chừng ấy năm đi học đại học, chừng ấy năm lớp trưởng mình biết rất nhiều chuyện, nhà trường quán triệt mình, mình quán triệt anh em (Đoạn này liên quan thằng Đoàn Minh Phong đẹp trai nhất nhì trong lớp, anh em gọi nó là Phong sữa….mình là Phong già, Phong Lào) nhưng thôi mai mốt tỉa nó các tút sau nha. Cái mình tâm niệm là vào 28, ra 28 (Vào trường, ra trường), lớp mình thật ra có giảm 1 người nhưng lại tăng 1 người là chiến binh Trần Văn Ánh mà mình Thuỵ danh cho nó là Đèo Văn Sằn, sau này anh em toàn gọi mình là Lão Phong và Ánh là Lão Sằn nghe già thấy mẹ mà thôi vợ con rồi cóc cần, chỉ thằng Sằn chưa vợ hơi oan(Sau này còn hứng sẽ kể chuyện lão Sằn hầu anh em). Thêm một điều cơ bản, cơ bản vì nó nằm trong tỷ lệ ưu tiên (tầm quốc gia, quốc tế đấy) là Nữ: Lớp 85K1 chỉ có 3 nữ, mỳ chính của làng, khối thằng liếc ngang liếc dọc, mình cũng chả quan tâm vì có vợ rồi. Về cơ bản mà nói thì cô chim én là to nhất hội, cô ánh sớm mai thì cảnh quất phiêu phiêu quả là mờ mờ tỏ tỏ như ánh ban mai chiếu qua tàn lá rậm, còn cô mai ngọc thì quả là quý giá thâm trầm nhưng ngọc có phải đá đâu mà to mà lớn. Cả 3 cô đều học giỏi và là cứu cánh của anh em những lúc cơ hàn hay những lúc lười học, công nhận các O cũng lắm tài.
Quay trở lại chuyện vào ra 28, nói chuyện này để các bạn hiểu rằng thầy cô mình ngày xưa thật tốt, tôi bao nhiêu lần đi xin điểm cho các bạn trong lớp chưa bao giờ có dấu vết của phong bao. Điệp khúc ngày ấy khi lên thầy cô là bạn ấy quê Duy Xuyên, Đại Lộc, Hiên, Giằng…thầy cô quá tốt có bao giờ truy nguyên đâu, mình giả vờ thương cảm thì thầy cô đã đứt ruột rồi. Thầy cô bao giờ chả nói thôi thầy/cô cho 5 điểm nhưng về phải bảo nó học…thưa thầy thưa cô, 5 điểm chúng em chỉ cần thế chứ học làm gì nữa ạ…đến tận bây giờ em cũng đâu có học, ngày ấy uy tín của mình với các thầy cô phải nói là hơi tuyệt vời đấy ạ. Nói đến chuyện này thì lớp mình có mấy quái nhân thuộc hàng cao thủ nợ môn, hết khổ với chúng nó nhưng cuối cùng mộng đẹp vẫn đến cả lớp ra trường chẳng ai nợ nần gì cả.
Tút đã hơi dài song cần nói nói thêm một vấn đề thuộc về bản chất của lớp mình, đó là học kinh tế, mộng làm ăn (Thầy cô bảo về làm giám đốc nên vui lắm) do đó đứa nào cũng cần cái bằng thôi, nghe ở lại trường là sợ lắm nên năm cuối chả đứa nào nhận làm luận văn, đến mức thầy cô bảo thi cho sát ván…ấy vậy mà vẫn ra đủ 28 thằng. Ngày ấy mình nhớ là năm 2, thi Lịch sử Đảng, đêm ấy mất ngủ, đem sách ra học, thế quái nào lại đọc thấu đáo luận cương tháng 10/ 1930 , mai thi trúng chóc. Mình phân tích tình hình quốc tế từ
1905…nói như ông Trần Phú nhập vào mình ròng rã 3 tiếng, thầy Quang nói với mình: Hay lắm, tôi cho anh 10 điểm, 23 năm đi dạy tôi chưa cho ai điểm 10, hôm nay cho cậu, nhưng cậu phải xác định làm việc khoa học một cách nghiêm túc (Ở lại trường), mình thì ngao ngán cho một phút bốc đồng…thế là từ đó đến ra trường toàn canh me 6 điểm vì sợ ở lại trường…
Thôi tạm dừng ở đây, dành cho gặp mặt 30 năm vậy, dài quá các bạn cằn nhằn dẫu chẳng chết mẹ thằng tây nào (Thằng tây cùng thời với mình, mẹ nó mà còn thì lụ khụ lắm rồi, thôi chẳng dám giây vào không lại ảnh hưởng chính sách người cao tuổi)…tạm dừng hẹn gặp lại tút sau nhé nhé.

lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

https://nuoitrong123.com/wp-content/uploads/2015/06/ky-thuat-tham-canh-khoai-lang.jpg

KHOAI LANG CÁT

Năm đầu xập xí xập ngầu, bốn phương tứ chúng về chung nhau ở ký túc, bạn bè dần quen mặt, biết tên, phân ra bang hội, lập nhóm sớm hôm không rời nhau nửa bước. Cùng học, cùng ăn, cùng ngủ(thằng nào giường nấy) chung phòng, mùa đông thỉnh thoảng ngủ chung chăn cho ấm, chuyện này cũng lắm bi hài các cụ ạ. 85K1 ngoài cái vẻ trầm trầm và hình thức có độ giản khoảng cách khá lớn: Cao thấp, xấu đẹp, giàu ngèo,…đến sôi nổi, trầm lặng, tự do, mô phạm…nhưng cần phải nói là toàn đứa có cá tính từ khá đến giỏi. Chỉ riêng việc ngày đầu tập hợp đội bóng, chưa rèn luyện, phối hợp bao giờ mà hạ luôn đội vô địch Bách khoa năm trước với tỷ số đậm đủ nói lên việc này…họ có tư chất của một đội đặc nhiệm.
Rồi cũng từ việc đá bóng mà ra, bọn nam ngoại trú đôi khi chiều được nghỉ sớm thì ở lại đá, còn bọn nội trú thì hầu như chiều nào cũng đá. Trường chỉ có một sân thể dục kiểu đa năng và một bãi xà đơn xà kép, đây là 2 sân chính của đội bóng lừng danh 85K1. Có những ngày chậm chân bị bọn K5, K3, K6…dành mất sân đá anh em tổ chức tắm biển, tiện ôm bóng ra biển chơi, trong những chuyến ra khơi ấy tình cờ phát hiện khu ruộng hoang sau ký túc tiếp giáp với bãi cát hoang và biển có nhiều sân đá bóng rất tốt, vậy là sân chơi bóng đá được di dời ngay ra sau ký túc. Chỗ này nhiều ô ruộng bằng phẳng, cát pha chạy, chuồi bóng vô cùng tuyệt, anh em đá vài buổi đã mê ngay chỗ mới này. Có những lúc mới 2 – 3 giờ nắng như đổ lửa vẫn hò nhau ra đá như không. Đá xong rủ nhau ra biển tắm rồi về ký túc tắm lại, chuyện này cũng lắm sự rắc rối khóc cười lẫn lộn.
Hôm ấy khoảng 4 giờ, 5 giờ gì đó vừa ra sân đá được một hiệp hay 2 hiệp gì đó thì buồn đại tiện, xin lỗi các cụ về sự bất tiện này nhưng nó là sự thật, về ký túc không xa nhưng nhác, để ý thấy dân đây trông khoai đánh vồng rất to, lom khom ngồi xuống mới tụt quần thì vừa đẹp…chỉ thò mỗi cái đầu ai đâu mà biết. Thật sự nếu đem vào so sánh thì cái thú quận công còn thua xa cái thú ở bãi biển vì không bị cỏ châm, phải gọi là quận vương mới xứng…
Nói về hệ thống nhà cầu của trường là một dãy nhà trệt bên ria trường phía biển, nhà cầu loại một ngăn, có cửa lấy sản phẩm để trồng trọt. Nhà cầu xây đàng hoàng, kín đáo nhưng các cửa lấy phân đều hướng ra biển, theo hướng ngồi cầu mặt quay vào trường đít xoay ra biển, thằng nào lỡ mót lúc nồm lên thì cài đít rất mát nhưng cải mũi phải chịu đòn. Nói vậy để các cụ biết đẳng cấp của cái sự bất tiện bên trên là vô cùng khoái trá các cụ ạ. Xã bã xã nước xong xuôi thì chỉ việc vơ lá khoai ngay cạnh chùi mép (quên: chùi đít), ngày đầu chưa thong dong, như thằng ăn trộm, bứt lá khoai mà thành giật cả dây khoai lang, hoảng hồn củ bật lên như lợn con lủ khủ. Thấy vậy nhưng cũng chẳng làm gì cả, quay lại sân chơi đá tiếp, hồi ấy ở trường đói, cơm chính phủ nuôi hơi keo kiệt nên sinh viên đói lắt lay, ngồi nghỉ giải lao kể với mấy thằng trong lớp, chúng bảo lấy về đêm nướng ăn, thế là mấy thằng ra nhặt, thiếu thì nhổ thêm ít củ lớp mình xơi đều cả tháng.
Lại nói về cái sự xơi khoai lang ăn trộm cả tháng mà không sao là nhờ kỹ năng quân ngũ của mình, sự là vầy: Sau bữa đầu ăn khoai nướng quá ngon, bữa sau lại giả vờ đau bụng tiếp, nhưng mình để ý bọn nhổ dây khoai lên lấy củ, giật dây khoai đứt héo rủ khác gì tự khai. Hôm ấy xã thật, xong rồi bèn nhìn cái đống sản phẩm thân quen mà kinh dị ấy, thấy để vậy thì không được văn minh, bèn vợt cát trên vồng khoai xuống khoả lấp cho lịch sự...không ngờ khoai lại hiện ra…He he với ai không biết nhưng với mình thì hiểu ngay kỹ thuật mới. Vồng cát vục cả cánh tay vào vẫn được, tha hồ chọn củ dưới dây khoai, vừa lòng củ nào thì bứt củ ấy. Từ đó chiều nào anh em đi đá cũng có thằng ra ngồi vồng khoai, ngồi một tý xong vục tay vào vồng khoai, gần gốc khoai là thoải mái lựa chọn, củ nào to thì lấy, vồng khoai vẫn nguyên xi…bởi vậy 85K1 xơi cả tháng không sao cả.
Ăn khoai mãi cũng chán, K1 đá bóng không thèm khoai nữa, lúc này phong trào đã lên cao, K3, K4,K5,K6 cũng đều tham gia đá bóng và khai thác khoai lang về nấu ăn, xui xẻo thằng K6 bị quả báo nhãn tiền vì không nắm được Know - how nên bị chủ ruông khoai tóm được vào lạy sống tại ký túc….he he chuyện không nói nữa vì cái kết không giống truyện cổ Grim các cụ ạ.
Bây giờ kể lại vẫn buồn cười, K1 hay khởi xướng nhưng trong cái vụ khoai này chúng tôi mỗi lần chỉ lấy 5,6 củ, nướng lên mỗi thằng cắn đôi miếng chứ không khai thác tận diệt môi trường như các lớp kia…Vị khoai lang cát ngày ấy dẫu chỉ đôi miếng thôi mà lòng còn nhớ mãi…bọn ký túc 85K1 thằng nào còn nhớ nữa không.

lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcR8YBdn9BvbFgHOUaK5Lu9N_UdR32eybIEdORaKOQ-3IzaZIkwRlA

SỰ THẬT…

Cũng định thôi không viết thêm vì mình thì không sao nhưng lỡ động chạm một số anh em thiện lành ngày xưa đi học ở chung ký túc xá mấy năm chứ ít ỏi gì, không nể cũng vì các cụ ạ, ấy vậy mà nghĩ không ổn. Ở đời hai đứa thân nhau gọi là đôi bạn, đũa ăn hai chiếc gọi đôi đũa, thậm chí hai chiếc tàu sân bay của anh Trump mình cả vạn quân nhân cũng chỉ gọi cặp tàu sân bay…Thế mà chỉ 3 quân nhân thì gọi là một tổ chiến đấu, ba sinh viên được gọi nhóm sinh viên, ba tàu khu trục gọi là một cụm tác chiến…đại loại cứ đạt ba đơn vị là khác hẳn, ăn nhậu bét cũng ba chai gọi là Phúc Lộc Thọ…vậy nên các cụ thông cảm cho mình thêm chuyện nữa cho đủ ba gọi là một chùm chuyện ở trọ Đà thành nha các cụ.
Chuyện đầu thuộc năm 1, chuyện khoai lang thuộc năm 2 và chuyện này nó thuộc đầu năm 3 nha các cụ, cũng dông dài thế để các cụ tiện liên hệ thêm phần thú vị.
Vậy là qua hai mùa mưa nắng Đà thành, bốn kỳ thi với buồn vui lẫn lộn mà buồn nhiều hơn vui vì đói. Thủa ấy các cụ lão nông, chuyên gia cày cuốc giáo trình qua bốn kỳ thi đã mệt mỏi, hết giờ giảng đường là lao xuống nhà ăn tập thể với cái muổng nhôm thủ sẵn trong túi áo là xong bữa. Thời gian rảnh hơi nhiều vì không còn ham học nữa, toàn lang thang quán cà phê, ngồi thâm ngày thâm đêm bỏ cả học, đến mức quán xá thấy bản mặt mấy thằng sinh viên bọn mình là ngán, gọi ly cà phê chẳng thèm ơi, tiện lúc nào thì mang tới lúc đó. Năm ấy là năm 1987, đổi mới năm 1986 còn nằm trên nghị quyết, chỗ quận 3 Đà Nẵng vẫn còn bao cấp như xưa tuy cũng có vài nhân tố mới. Chỗ ngã ba đường Ngô Quyền và lối rẽ lên cầu Nguyễn Văn Trỗi (cầu Trịnh Minh Thế trước đây) có cái cửa hàng ăn uống giải khát nhà nước, không phải quán ruột nhưng ở đã 2 năm rồi nên đôi khi không tiền vẫn uống cà phê ký nợ được.
Mình có 27 đứa em trai gái, nhưng mình thân, phê pháo với 5 thằng…Lộc lép (cụ này cao nhồng, học giỏi, đá bóng hay mỗi tội ngực lép nên có mỹ danh trên); Phong sữa (cụ này Quảng Trị, rất đẹp trai, hơi điệu nhưng rất thân với mình, lúc này nó đã chuyển ra ngoài nhưng ngay cổng trường theo tiếng gọi riêng); Thái bầu (cụ này lúc nào cũng chững chác, có tiếng nói chung, ở ngoại trú nhưng hồi này có xu hướng vào nội trú- người Huế); Đức Phúc (cụ này cũng Huế, hiền hậu, học giỏi có ngón đàn ghi ta rất mướt. Nhân tiện nói luôn bọn chúng nó đứa nào cũng chơi đàn hay trừ mỗi mình hay chơi đàn đúm); Quang giôn (cụ này cũng Huế, lai lai đẹp như tây mỗi tội cao được khoảng mét bảy, cụ này lắm lông như tây lông, đêm lạnh ngủ với thằng Phúc nó bảo ôm thằng Quang như ôm bao tời);Về mình thì ai cũng biết, không phải vì mình viết tút này mà vì mình là mình thôi mà.
Ngày ấy qua hai năm lăn lộn, nợ như chúa Chổm, cảm thấy thanh danh, uy tín, oai nghi rơi rụng khá nhiều, cuối năm 2 trước lúc lên xe đò về nghỉ hè thằng Lộc có đề nghị về hè cố kiếm tiền để sang đầu năm 3, anh em ta góp lại khôi phục danh dự, đánh lớn, bia rượu đàng hoàng…ai cũng ngậm ngùi vì quá…chí lý.
Thế rồi cái ngày ấy cũng đến (đầu năm 3), quân số đầy đủ, chiều ấy mình nhớ xơi cơm nhà bếp xong xuôi mới mò đi trả thù danh dự, hôm ấy có thêm cụ Nhị thiên đường (…., cũng Huế song sống hơi khép kín và rất kín tiếng), chắc tại mới đầu năm, tập trung chưa đủ nên cụ cũng đi theo. Bảy thằng quân dung tươi tỉnh nhờ ví có tý xiền, thong dong xuống ngã ba, thật sự đến giờ mình còn nghe tiếng lẹt xẹt dép lê của thằng Lộc. Yên vị xong xuôi, bia bọt gọi ra, mồi mè tử tế khoảng hơn 10 giờ đêm thì một vài vị trí không đảm bảo chiến đấu. Đầu tiên là cụ Nhị thiên đường luôn kêu em đau tim (mình cứ nghĩ nó đau chim, bảo mày đau chim uống làm gì, sợ nó tắc đái thì bỏ mẹ), kế đến Đức Phúc say mà vẫn trông vẫn tỉnh đến khi gọi 2 dĩa bò xào…Lúc em nhà bếp bưng dĩa xào ra vừa khom lưng đặt xuống bàn, thằng Phúc fun ham một phát từ đầu đến chân con bé. Nó không “gượng đứng lên tỳ súng bên xác trực thăng” mà tỳ cằm lên vai em bé thi triển công phu…khiếp quá. Mình me me mà phải ra bể nước múc nước dội ào ào xuống lưng cô phục vụ như một sự tạ lỗi xí xoá…hú hồn.
Đường về im lặng không vui vẻ như lúc đi, qua chỗ đường tàu cắt qua đường Ngô Quyền thằng Phúc cứ lăn ra đường tàu đòi chết, dìu mãi vật vã mãi mới về đến ký túc, leo lên giường tầng khểnh một giấc.
Đêm ấy ngủ ngon nhưng quái lạ chưa sáng đã ồn ào, trông qua cụ Nhị thiên đường đang có vấn đề cãi vã…thì ra đêm qua cụ ấy đái dầm (tại bia) xuống giường thằng dưới, thằng này cũng chơi về khuya nên không bỏ màn, cái màn xô mắc sẵn ních đầy nước nên cứ tý tách rất êm xuống đúng chỗ hiểm thằng giường dưới. Thằng này tỉnh ngủ, tưởng mình đái dầm, nó ra nhà tắm kỵ cọ từ sớm, thay áo quần xong thắp đèn cầy ngồi vào giường, quái lạ vẫn có mùi khai khai (vì cái màn ngay trên đầu đầy nước tiểu)…thế là nó phát hiện ra nước thải của nhà máy Nhị thiên đường xã trộm. Mình đùa mà đúng thật, cụ Nhị thiên đường đau chim đếch phải đau tim (đùa thôi cụ này đông con ra phết), đọc xong chuyện này cụ Nhị cũng đừng chấp trách vì nó đã từng là….sự thật.
P/s:
Ôi cái thủa Đà thành ta ở trọ
kiếm mảnh bằng làm kế sinh nhai
mấy năm kỷ niệm…từng lăn lóc
nghịch ngợm đùa vui lẫn thở dài..!

lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

https://thoidai.com.vn/stores/news_dataimages/duong.ngo/042019/16/05/chay-nha-tho-duc-ba-paris-nhung-hinh-anh-kinh-hoang-27-.9902.jpg

CHÁY NOTRE DAME

Notre Dame niềm tự hào nước pháp
Paris hoa lệ bàng hoàng
khi ngọn lửa đi qua
biểu tượng lâu đời đổ gãy
Người chứng kiến nguyện cầu và bật khóc
tận cùng như giữa đỉnh đắng cay…

Cháy Notre Dame nước pháp
sẽ chia chẳng thể dịu nỗi đau này
tháp tám trăm năm đổ nhào trong lửa đỏ
vẻ đẹp muôn đời…khoé mắt chợt lên cay

Bê tông đá khối và sắt thép
có gì dẫn lối lửa đi qua
Chúa ơi Người trụ nhân gian chứ
lửa đốt thánh đường…Người đã ở nơi đâu…!


lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

https://hakufarm.vn/wp-content/uploads/2017/11/hinh-anh-y-nghia-cua-hoa-huong-duong.jpg

NẮNG THÁNG BA

Nắng nắng nắng
tháng ba rừng rực nắng
mắt hoa vàng chân chẳng dám lang thang
nắng đến mức bọn ve sầu cũng trốn
mỗi ả bằng lăng tím lịm ở bên đàng
Nắng tháng ba sao mà thiêu đốt thế
hoa điệp rất vàng lên nắng nóng như rang

Mùa bất cập như đời dày bất cập
đôi lứa yêu nhau và đôi ngã vội vàng
không trách được vì nàng Bân cũng vậy
chắc bỏ chồng nên áo…đã không đan

Cây bên đường bỗng rùng rùng trút lá
nắng hong vàng nụ thắm cũng lắt lay
Lòng bất chợt lên nỗi sầu khôn tả
khắc nghiệt tăng thêm với…đất này

Ai đem cái nắng như thiêu ấy
giúp lò ông Trọng đốt quan tham
Nhất tâm chuyển nắng về phương ấy
trăm họ miền Trung họ…khấn thầm..!


lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

http://saigonvina.edu.vn/uploads/images/news/1542255970_news_888g

CỜ MO ÉT TƠ

Đã thề gác kiếm mà thấy giang hồ hồi này im ắng quá, họ thủ cho thằng gác kiếm nỗi xung chăng…há há, để đó, cho chúng mày biết tay nha...nha.
Chuyện thật ra chẳng có gì to tát, sinh viên hồi ấy thật ngoan, có mấy vụ động trời thì thôi, cứ để tháng năm chìm vào mù mịt của tháng năm vậy, mình kể chuyện vui vui ngày đi học thôi.
Học phổ thông trong này (chắc Quảng Trị trở vào nam) bọn mình học tiếng anh nhưng vào đại học phải học tiếng nga, giáo trình riêng, in rô nê ô, mình nhớ hình như giáo trình do thầy Phan Trản viết vả lại thầy chủ nhiệm khoa mà. Nhận giáo trình về, mò mẫm đến khi đọc được tên thầy Trản đã vô cùng khoái trá, hai năm trời có ít gì đâu vả lại lớp mình do cô Nguyệt vợ thầy dạy dỗ nên nhiều kỷ niệm lắm. Đến đây để tiếp tục câu chuyện mình xin viết tiếng Nga phiên âm chứ công cụ (trình) viết tiếng nga mình không có, hơn nữa có ai dùng nữa đâu…2 năm học, vứt đi thật buồn.
Ngày đầu đến với tiếng Nga có cô giáo rất dịu dàng và giàu kinh nghiệm nhưng mình nhìn quanh thằng nào cũng mờ mờ mịt mịt như nhau, mấy thằng phổ thông vào thẳng còn nhanh nhạy lại trẻ thì có hơn, mình bộ đội về, thật ra hơi hoảng. Những bài học đầu về đại từ nhân xưng là vui nhất, mấy thằng cu từ Bình Định, Phú Yên, Nha Trang có tuyệt chiêu nói các vần a thành e gặp ngay vấn đề…Chúng nó nhỏ con như thằng Ảnh, thằng Định…nên ngồi bàn đầu gần ngay cô giáo…
Cô Nguyệt gọi thằng Ảnh đọc chữ: Pa Pa, Ma Ma…nó đọc là: Pa Pè, Ma Mè, sửa đến 3 lần nó vẫn Pa Pè, Ma mè bọn Đà Nẵng, Huế, Quảng Trị cười gần chết. Hồi ấy có cái dại là sinh viên tỉnh nào thì ngồi thằng khu ấy mới dại, cô Nguyệt gọi thằng Trung trùm sò lên nó cũng đọc như thằng Ảnh, riêng thằng Định thì khá hơn 2 thằng kia vì nó đọc Pa Pè rất rõ nghĩa là Pa Pè 100% luôn, không có ý định pa pa gì cả, cô Nguyệt nhún vai lắc đầu…
Các cụ còn nhớ cụm từ “Cờ tô ét tơ” chứ, tiếng Nga chữ “m” là chữ tờ tiếng Việt, thằng Định nó ghi dấu ấn trăm năm không phai mờ với lớp mình (cụ này nói nhanh, đọc nhanh), cô Nguyệt gọi nó lên đọc, nó cứ ung dung “cờ mo ét tơ” đến mấy lần, lần nào lớp cũng cười gần chết…
Ngày ấy cô Nguyệt hỏi ai là lớp trưởng, mình đứng lên, cô cười và bảo lớp trưởng trong tiếng nga là “xờ ta rôi ta” mình nghe sướng như vừa được phong thánh nhưng nói thật cũng phải vài tiết học mới nhớ và viết chính xác chữ này. Cái sự nhớ này cũng tại cô giáo hay đi từ đầu lớp đến cuối lớp, vừa đi vừa giảng bài và bất thần cô dừng lại bên mình, chìa bàn tay ra như bắt tay (cô không bao giờ chỉ tay, mà chìa tay về phía học sinh cần gọi) kèm thêm câu: “xờ ta rôi ta” hoặc là “à vưi”. Phải nói là cử chỉ của cô Nguyệt vô cùng dịu dàng và lịch thiệp nhưng là nỗi sợ hãi khôn nguôi của mình suốt 2 năm học, cho đến một ngày, chính xác là một buổi sáng mùa hè cuối năm 2.
Thấm thoắt đã luyện 4 học kỳ tiếng Nga, bình thường nói năng đã có phần lưu loát sau rất nhiều công sức, lớp đa phần có thể nói như học thuộc lòng bài khoá và trả lời vấn đáp tốt, riêng mình hay chuồn nên cũng ít tự tin. Lớp lúc thi kết thúc môn tiếng Nga có thêm cô Diệp Thanh tham gia vấn đáp (cô trẻ mới vào khoa tiếng Nga). Sáng ấy tổ chức lớp thi như thường lệ, khoảng 8,9 đứa gì đó thi xong là đến lượt mình…Hồi ấy sinh viên lên bắt câu hỏi, xong chuẩn bị vào giấy khoảng 10 đến 15 phút là lên vấn đáp.
Chuẩn bị câu trả lời xong, mình lên xin vấn đáp, thong thả ngồi xuống chỗ để 2 cô bắt đầu hỏi mình bằng mấy câu thông thường không có gì khó cả, mình trả lời rất tự tin, có lẽ cô cũng thấy nhàm không muốn hỏi bèn bảo mình trình bày bài khoá. Chẳng biết cô Nguyệt nói gì với cô Thanh (bằng tiếng Nga mình không biết), thấy 2 cô cười như nắc nẻ, mình nhanh trí dở ngay bài chuẩn bị, đọc to rỏ ràng một hơi(bài khoá khoảng 10 dòng phải đọc vo không được nhìn vào bài chuẩn bị). Cô Nguyệt dĩ nhiên là cho qua nhưng cô Thanh bảo mình: Anh phải đọc thuộc chứ…he he còn mỗi câu cuối mình đã nhớ bèn đọc to rất trôi chảy. Phần hỏi thêm, cô Nguyệt bảo cô Thanh hỏi: Cô Thanh hỏi mình: Anh có biết có một lớp trưởng đang đi học mà có vợ, có con của trường mình không, anh ta ở tầng 2 của khu Ký túc: Mình cười nhìn thẳng vào mắt cô đáp dõng dạc: Đa, y a xờ ta rôi ta…
Và kết quả hết môn học của thằng nhác học là miềng không hề tệ tý nào..!

lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

https://scontent.fdad3-1.fna.fbcdn.net/v/t1.0-9/57585119_1360658287406339_517695871593218048_n.jpg?_nc_cat=110&_nc_oc=AQmnl2Zo_ZjrX2c54NqJ7jdZpb-zivkfcGWStVAyxXfVJJJ-6ERM7_mR9Mvi_7hiQc8&_nc_ht=scontent.fdad3-1.fna&oh=64849cd1eb99582812393b10e2b9b950&oe=5D2F7DC8

LÚA VÀNG QUÊ MẸ XUÂN LONG

Mấy hôm trời ấm vô cùng tận
lá vàng vừa rớt đã khô quăn
ra sân em nắng cười xin lỗi
lão Nhật xua em xuống cõi trần

Chiều nay có việc về quê mẹ
giữa mùa lúa chín rộn làng quê
lúa phơi lúa gặt xe đầy lúa
no mắt người xa bước trở về

Nắng to gặp lúc mùa lúa chín
nhà nông hồ hởi được trời thương
Nắng còn đâu cũng dăm hôm nữa
vui với nhà nông nắng hoá thường

Chân vui đi giữa mùa lúa chín
dập dờn sóng lúa khiến hồn say
Xuân Long quê ngoại hằng yêu dấu
lúa, nắng vàng ươm cả đất này..!


lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

htcmb

http://cms.thegioisacdep.vn/images/image/DoiSong/20160730-015627-1_600x332.jpg

ĐẬU PHỤNG

Một cánh chim bay vào vắng lặng
một cánh buồm mất hút giữa đại dương
một thằng người đi gần qua trần thế
mỏi chân dừng hỏi…đậu phụng đường..!


lnp
lnp
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 83 trang (827 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [67] [68] [69] [70] [71] [72] [73] ... ›Trang sau »Trang cuối