Sáng nắng nhè nhẹ bao phủ hết khoảng không gian trong tầm mắt,hít thở không khí trong lành đến mát mẻ.Cuộc sống xênh sang bên cạnh không gian có cả tiếng chim hót ríu ran , tiếng niệm Phật rền rền đều đều quen thuộc,thỉnh thoảng nghe được cả tiếng xe vù qua.
Khoảnh khắc này mình lại nhớ Hà Nội, thời tiết ngoài đó thật khó chịu, mình không cảm thấy vui khi về thăm lại quê hương bởi không gian Hà Nội thật bức bách, nhà cửa thành phố thì chật chội, san sát...không thoáng đãng chút nào.Nhưng khi về miền quê thì thoáng đãng vô cùng, có mùi thơm của lúa của gió của cây hoa lá.
Miền quê mình còn nghèo khó quá, nhất là những nhà nông làm ruộng, họ vất vả với công việc đồng áng....nếu không làm thì lấy tiền đâu trang trải cuộc sống, hủ tục lại vẫn còn rất nặng nề, nào đám này đám nọ liên miên, khi có đám lớn trong nhà nào là phải mấy chục mâm ...có lẽ vất vả nhất vẫn là thân phận phụ nữ nơi miền quê.Họ không thể thoát ra trong khuôn khổ của tục lệ, ngoài công việc nội trợ thì họ là nhân lực chính với cả công việc đồng áng.
Nặng nề việc phải có con trai nối dõi tông đường, họ thường sanh nở rất nhiều lần, họ coi đó như là điều tất yếu phải cho bằng chị bằng em, cho vừa lòng đức lang quân vênh mặt với đời.
Nếu may mắn họ gặp đức ông chồng yêu thương phụ giúp việc gia đình, đồng áng.Nếu không may gặp phải ông chồng suốt ngày cờ bạc rượu chè thì khốn khổ cho thân họ.
Họ tìm đến cửa Phật như là một sự giải thoát trong tâm hồn, họ đi lễ chùa.... họ chịu đựng, họ cam chịu trong cái vòng luẩn quẩn mà họ gọi là số phận.
Trong cái bức bối của không gian như thế mình lại gặp được những con người thật tuyệt vời,những tấm lòng hiếu khách, những chân tình thật thà chân chất,những tình cảm tưởng chừng khách sáo nhưng mang đậm bản chất kiên cường trước những sóng gió cuộc đời.
Người Hà Nội sống cũng rất tình cảm,nụ cười , ánh mắt in dấu trong trái tim tôi, nhưng nếu nhìn bề ngoài thì ...như có vẻ gì đó, hơi khách sáo và xa cách, nhưng tôi cảm nhận tâm hồn họ có điều gì đó thật khó diễn tả, nó như là một dạng tình cảm muốn nói lời yêu thương nhưng không thể nói bằng lời .
Sự giàu sang hình như đang bao vây lấy họ...bảo họ phải cố gắng giàu hơn nữa, danh vọng hình như là điều tất yếu họ phải có được để mà tiếp tục tồn tại.
Tính cách rất khác biệt với đại đa số người chính gốc miền Nam.Họ hình như xề xoà hơn, yêu nói là yêu mà ghét thì nói là ghét, họ chẳng cần phải cố gắng nhiều làm gì, bởi thiên nhiên vốn ưu đãi đối với họ.
Mình lại tản mạn quá trong sáng hôm nay, mình ghi lại khoảnh khắc trong cảm nhận của mình, cảm nhận của cá nhân rõ ràng mang tính chủ quan.
Mình nghĩ sao thì viết thế, đôi khi nhìn lại biết đâu cảm nhận của mình chưa hoàn toàn đúng....
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.