Chiều, tiếng ồn ào của máy cưa gạch, không gian xao động vì tiếng chát chúa của những tiếng đập mà những người thợ xây đang đua cùng thời gian.Trời bắt đầu nhá nhem khi chưa tới 6 giờ, có lẽ cơn mưa ở đâu đó làm bầu trời xám xịt.
Ngồi lì trong phòng học từ trưa tới giờ,khoảng thời gian tập trung học thì ít mà tản mạn thì nhiều.Chị giúp việc hôm nay đến sớm hơn mọi khi, đến 4 giờ thì chị đã cơm nước và dọn dẹp xong nhà cửa.
Cuộc sống bên ngoài chắc nhiều màu sắc, nhiều hoàn cảnh khác nhau.Có gia đình thì bình yên, có gia đình thì bất hạnh....có lẽ - thế mới là xã hội.Tôi sống với thế giới của riêng mình,bó gọn trong không gian nhỏ hẹp.Những bất hạnh đã qua, niềm đau thì chôn kín,thật không dám nghĩ về tương lai sắp tới.
Còn hiện tại thì đang cố gắng.Mùa mưa đang tới, những hạt mưa gợi nhắc tôi những kỷ niệm về một thưở ngây thơ hồn nhiên, khi mà tôi hạnh phúc trong vòng tay của bố mẹ.
Bố giờ đã già và mẹ hiền thì đã đi về miền cực lạc.Khoảng thời gian này tôi hay nhớ về mẹ nhiều có lẽ sắp đến ngày mất của bé DN.Hai bà cháu được đặt trong một ngôi chùa nhỏ trong một cái tháp, xung quanh là thiên nhiên hoa lá.
Ước nguyện của Mẹ là được gửi vào chùa, mẹ bảo nơi đó ấm áp, không lạnh lẽo và sạch sẽ.Mẹ yêu tôi lắm lắm ....nhưng chính vì tình yêu bảo bọc của bố mẹ mà tôi nhút nhát như thỏ, mẹ cứ cười và hay kể khi tôi mới đi làm, mẹ bảo :"con ra ngoài đời cho dạn dĩ và va chạm với cuộc sống sung quanh, đừng suốt ngày ở nhà đọc truyện rồi mụ cả người con ạ !" Tôi bảo, thì con ra ngoài vấp người này vấp người kia là va chạm rồi còn gì (vừa đi vừa đọc sách nên va vào người ta ), úi trời hết biết.Mẹ bảo chỉ lý sự.Nhưng thật ra thì bước ra khỏi nhà là đã va chạm với cuộc sống rồi.Biết bao điều tôi học hỏi và va chạm để trưởng thành hơn.
Dễ khóc dễ mủi lòng,cũng nhiều trường hợp tôi mau nước mắt, giờ nghĩ lại cũng xí hổ.Chẳng ai khóc mà mình thì sụt sùi.
Nhớ lại khi xưa cả nhà cùng xem phim tình cảm, tôi và mẹ cứ khóc sướt mướt...đến nỗi bố bảo, chỉ được chiếu phim hài thôi(nhất là lễ Tết)không xem phim buồn rồi cả năm mà khóc à.
Ngày mùng 1 bố bảo mang bút giấy ra "khai bút".Viết cho đẹp vào.Chữ bố đẹp tuyệt, bé em gái mình cũng thừa hưởng nét chữ của bố cũng rất đẹp, riêng tôi chẳng hiểu thế nào mà bắt chiếc chữ ông anh họ,nét chữ cứng rắn và chẳng mềm mại chút nào .Sau này tôi sửa lại rồi, nhưng giờ mà nhắc đến chữ viết là bố lại mắng.
Ngày tôi lên xe hoa về nhà chồng, mẹ tần ngần rồi khóc, tôi cũng nức nở theo.Chưa đến 3 ngày, mẹ nhớ con xách chiếc xe đạp đến nhà bố mẹ chồng tôi, đủ để ngó xem tôi thế nào rồi mẹ lại quay bánh xe ra về.
Tôi thương mẹ quá nhưng dấu trong lòng, kẻo mà khóc lóc thì nhà chồng lại bảo "có khổ không mà khóc ".
Rồi ngày mẹ đột ngột ra đi,tôi khóc nức nở bên nhà gia đình chồng, mẹ chồng bảo :"nín đi, đừng có khóc " đại để nhắc rằng nhà chồng có tang đâu mà khóc. Tôi nhớ mãi giây phút đó mà buồn mãi.
Mẹ mãi là hình ảnh tuyệt vời trong nhịp đập trái tim con, tình yêu của mẹ bao la mà con không sao kể hết.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.