Trang trong tổng số 133 trang (1325 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [71] [72] [73] [74] [75] [76] [77] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

hoan1982

Tường Thụy đã viết:
Ở ĐÂY có clip Tổng thống obama đá bóng với trẻ con Brazil.
Hi hi, ông này không sợ chơi với trẻ con thì mất oai nguyên thủ quốc gia và không sợ bị ... ám sát
Trong đây có tổng thống Mỹ đi ăn trưa :
http://www.tin247.com/di_an_trua_voi_tong_thong_my-2-21420483.html
Cái gì biết thì chia sẻ.Đừng sợ người ta cười mình hợm hĩnh.Chỉ e người ta không muốn tiếp thu.Cái gì chưa biết thì hỏi.Đừng ngại người ta cười mình dốt.Chỉ sợ mình hoài dốt thật(Ketxu)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chằn Shrek

http://i1211.photobucket.com/albums/cc432/ltritham/0225-Mar-110041KimLan.jpg
Shrek - Chằn Tinh Xanh yêu thơ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chằn Shrek

http://i1211.photobucket.com/albums/cc432/ltritham/0127-Mar-110541KimLan.jpg
Shrek - Chằn Tinh Xanh yêu thơ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

ĐỪNG PHÁ RỪNG NỮA, HỠI CÁC NHÀ THƠ!

A SÁNG

Văn chương không phải của riêng ai, tất cả những ai khát khao vươn tới Chân - Thiện - Mỹ đều có quyền tìm đến văn chương. Nhưng hãy biết tôn trọng chính mình khi ngồi xuống bàn viết. Vì khi đó, bạn đang “bóc vỏ” mình ra trong một thế giới lớn lao - thế giới tinh thần với hàng triệu con mắt đang dõi vào bạn… Mà kể cả như thế, chưa chắc bạn đã chạm tới văn chương. Thế đấy!...

Người ta cứ phàn nàn rằng, bây giờ văn hóa đọc bị xuống cấp, đặc biệt là sách văn học. Rồi người ta cũng đưa ra nhiều nguyên nhân, đại loại như: sự xuất hiện ngày càng nhiều của các loại hình giải trí khác; cuộc sống hiện đại quá bận rộn nên ít thì giờ đọc… Và cuối cùng là sự xuất hiện quá nhiều sách - những cuốn sách văn học vô giá trị cứ ầm ầm ào ào xuất hiện làm “nhiễu sóng”, hay “tàn phá” một cách không thương tiếc khu vườn văn chương vốn dĩ được coi là nơi bồi bổ cho tâm hồn con người.

Từ những nguyên nhân kể trên, tôi thấy cái nguyên nhân cuối cùng là chính xác nhất. Nói cho rõ hơn, những cuốn sách sáng tác văn chương vô bổ, thậm chí phản cảm ấy ra đời quá nhanh và quá nhiều cùng những chiêu PR của giới truyền thông đã làm người đọc bị choáng, bị lừa, bị xúc phạm… Vậy, nguyên nhân cuối cùng vẫn tại những người sinh ra chúng - những người vẫn tự coi mình là nhà văn, nhà thơ, nhà gì gì đó ấy. Bây giờ cơ chế xuất bản rất thông thoáng, bất cứ ai cũng có thể xuất bản sách cho mình. Tất nhiên, không vi phạm pháp luật là được.

Thế là rất nhiều người đã xuất bản sách mà không cần biết nó nên được ra đời hay không? Tôi có quen biết một nhà thơ (cứ gọi như thế cho tiện vì ông ta là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam mà), phải nói là ông ta có tốc độ sáng tác nhanh nhất thế giới. Chỉ trong vòng một năm, riêng bản thân tôi, đã được ông ta tặng đến ba tập thơ. Tập nào tập nấy nặng trình trịch. Không hiểu ông ta viết như thế nào, chỉ biết lúc nào cũng có thể làm thơ. Những câu thơ, bài thơ ra đời như kiểu người ta sản xuất gạch. Khỏi phải bàn đến chất lượng, chỉ cần xem số lượng thì người đọc cũng đã choáng rồi.

Từ lâu người ta vẫn coi thơ là Nữ Hoàng của nghệ thuật. Theo tôi hiểu đó phải là tầng tư duy đỉnh cao, nó cao hơn tất cả các loại hình nghệ thuật khác, vì thế nó được gọi là Nữ Hoàng. Ấy thế mà vị “nhà thơ” nọ lại cho ra đời đến vài tập “nữ hoàng” trong một năm thì quả là siêu việt. Hay ông ta chính là Nữ Hoàng của những Nữ Hoàng? Điều này chỉ có ông được gọi là nhà thơ kia mới biết.

Đã có nhiều nhà thơ danh tiếng của thế giới thừa nhận, họ không thể viết được nhiều vì họ tôn trọng thơ. Mỗi lần viết như một cuộc chiến thực sự, có thể chúng ta chiến thắng nó, nhưng thường là chúng ta thất bại vì thơ là Nữ Hoàng… Vì thế những nhà thơ thực thụ thường chỉ được người đời nhớ tới một chương, một bài, thậm chí chỉ một câu thơ đã mãn nguyện rồi. Nói như vậy không phải những nhà thơ kia không viết, hoặc viết rất ít. Không! Thiên tài thơ ca viết rất nhiều - lúc nào họ cũng viết - với họ, nếu không làm thơ thế giới chẳng có gì đáng quan tâm. Chỉ có điều, họ không dám công bố khi chưa thấy bài thơ của mình ổn mà thôi. Đó là những con người biết tôn trọng người khác và tôn trọng chính mình. Hay người là biết tôn trọng cái đẹp của thi ca. Bởi vậy, họ là những nhà thơ.

Quay lại với cái gọi là nhà thơ của chúng ta thì sợ vô cùng. Một biên tập viên thơ của nhà xuất bản đã kêu lên: “Người Việt Nam yêu thơ nhất thế giới!”. Rất đúng, không có gì nghi ngờ điều này. Chúng ta có Ngày thơ Việt Nam, có Làng thơ Việt Nam, và vô vàn những câu lạc bộ người yêu thơ… Nhưng chúng ta có quá ít các nhà thơ thực thụ. Chúng ta chỉ có những tay “phá rừng” bằng những cái gọi là thơ mà thôi.

Hãy hình dung ở một khu rừng linh thiêng - ở đó chỉ có những cái cây thật đẹp, nở những bông hoa rực rỡ, kết thành những quả ngọt lịm… Nơi này dành cho tất cả những sinh linh yếu đuối, biết khát khao vươn tới cái đẹp, khát khao hoàn thiện mình… vì thế luôn rực rỡ hào quang. Bỗng đến một ngày, từ dưới đất mọc lên vô vàn những cái cây xấu xí, độc hại, nở những bông hoa cũng độc hại, kết những chùm quả càng độc hại. Chúng mọc khắp nơi, quấn quanh những cái cây linh thiêng đó, chiếm mất ánh sáng, giành mất diện tích… Rồi chúng làm tắt dần ánh hào quang linh thiêng đó. Chúng trở thành những kẻ phá rừng không thương tiếc. Và những sinh linh kia bắt đầu rời bỏ khu rừng nọ vì biết rằng rất khó để tắm mình trong anh hào quang kỳ diệu kia.

Tôi chỉ muốn nói ẩn dụ như vậy vì bây giờ bất cứ ai yêu thích văn hóa đọc cũng bị cái cảm giác nghi ngờ khi mua một cuốn sách văn chương mới xuất bản (tất nhiên của những tác giả rởm núp dưới bóng những cuốn sách đẹp mã). Bao giờ người ta cũng nghĩ: liệu có hay không nhỉ, có nên đọc nó không, hay lại bị lừa như cuốn trước…
Đã rất nhiều người mê đọc sách văn chương đã kêu lên mình bị lừa. Số là anh ta đọc báo, thấy một bài giới thiệu về một cuốn sách, của một tác giả X hay quá. Anh ta liền tìm bằng được để đọc. Nhưng rồi anh ta thất vọng, bực tức vì bị lừa. Những cụm từ của bài báo đó đã lừa anh ta. Thứ anh ta vừa đọc được vài trang đã thấy không phải văn chương, chỉ là cái gì đó gần giống với văn chương. Thế mà người ta dám viết về nó như thể là một tác phẩm văn chương thực thụ.

Có lần tôi vinh dự được một “nhà thơ” tặng một tập thơ mới. Ở phần giới thiệu là một bài viết khá dài với những câu cú sướt mướt, thiết tha. Tôi nhớ mãi câu cuối cùng, người viết cho rằng tác giả đã luyện thành công thần dược thi ca. Và rất ngạc nhiên tác giả của lời giới thiệu đó lại là một nhà thơ khá danh tiếng.

Thế là tôi đọc. Nhưng đọc mãi vẫn không thấy cái được gọi là thần dược thi ca đâu. Cả một tập thơ chỉ những bài lằng nhằng, bằng bằng, tàm tạm, nếu không muốn nói là quá dở. Ban đầu tôi hơi hoang mang, nghi ngờ chính nhận thức của mình. Tôi lại đọc, lại nghiền ngẫm… vẫn không thấy đâu cả. Tức mình, tôi đưa cho người khác đọc, vị ấy cũng lắc đầu: không hay, không phải thơ, chỉ là văn vần… Bực quá tôi gọi điện cho cái anh nhà thơ khá nổi tiếng viết lời giới thiệu kia để hỏi. Anh ta ngẩn ra một lúc rồi bảo, có phải tôi viết đâu, chính nó viết đấy chứ, rồi nó gọi cho tôi là đề tên tôi vào đó. Hay thật! Nghĩa là mượn tên à? Anh không đọc những gì của người ta viết sao? Anh nhà thơ kia nói luôn: “Tôi chưa kịp đọc thì nó đã in rồi…”. Thế đấy, thế mới biết sự đời nhiều khi thật giả lẫn lộn. Vừa buồn cười vừa bực, chẳng biết đường nào mà lần với thi ca bây giờ.

Việc bị lừa vì những thứ giới thiệu giả dối, cùng những câu thơ giả dối không làm tôi sợ. Việc này cũng không ảnh hưởng đến văn chương đích thực: của rởm bao giờ cũng là của rởm. Trách làm sao được các nhà xuất bản, họ có quyền cho ra đời những cái gọi là tác phẩm ấy vì có vi phạm luật pháp đâu. “Hữu xạ tự nhiên hương”- cái gì hay rồi cũng được biết đến, không thành vấn đề gì. Chỉ có điều, những “tác phẩm” kiểu đó làm nhiễu loạn thế giới văn chương, làm người đọc khó khăn hơn trong việc tìm kiếm cái cần đọc. Nói cho đơn giản, mất thời gian.

Tôi chỉ sợ nhất khi chứng kiến một nhà thơ bán sách. Không phải bán sách của mình mà bán những cuốn sách được tặng. Chuyện là anh ta chuyển nhà, nhưng trong nhà có quá nhiều sách được tặng, ở đó người ta ghi rất rõ, kiểu như: thân tặng anh M.. và gia đình… rồi ký tên vào đó. Những cuốn sách này chưa một lần vị nhà thơ đó mở ra đọc. Thế là anh ta gọi ngay một bà đồng nát đến vừa bán vừa cho. Việc đầu tiên anh ta bắt cái bà đồng nát ấy xé tất cả những trang có chữ đề tặng kia. Bà đồng nát ngẩn ngơ không hiểu, anh ta trừng mắt nói: “Không xé trang ấy đi để người viết biết tôi bán sách cho bà à…”.

Đây là cách phi tang tàn bạo nhất mà tôi từng thấy. Ở trường hợp này ai là người tàn ác với văn chương? Nhìn những cuốn sách còn mới tinh, đẹp mã cứ lần lượt bị bàn tay chai sần của bà đồng nát xé toàng toạc tôi thấy rùng mình. Đây là hành động gì!? Tại sao chúng ta có thể đối xử với những cuốn sách kia như thế? Chúng còn mới tinh, thơm nức mùi giấy mới. Cái mùi giấy thơm nức ấy đã là điều xa xỉ của những năm tháng xa xưa.

Cuốn sách không có tội, chỉ những người viết ra chúng là có tội mà thôi. Tất nhiên chúng là những cuốn sách vô giá trị, nhưng ít nhất vẫn là sách cơ mà… Thấy tôi ngạc nhiên, vị nhà thơ nọ cười hề hề rồi kết luận: "Đó không phải là sách. Đó chỉ là những trang giấy được đóng lại và in chữ lên mà thôi! Không bao giờ tôi đọc loại sách này, người ta tặng nên phải nhận. Mà ông biết không, từ chối khi được tặng sách còn vô văn hóa hơn…”.

Tôi cũng không biết nghĩ về những cuốn sách kia như thế nào. Anh nhà thơ kia có lý, vì chúng vô giá trị nên không cần phải giữ làm gì. Nhưng như thế có phải xúc phạm những người viết ra chúng? Khi nghe tôi thắc mắc như vậy, nhà thơ kia giải thích: Chính những người tặng mới xúc phạm tôi, họ cứ bắt người khác đọc sách của họ trong khi thừa biết chẳng ra gì, có phải là sự xúc phạm không? Nói cho cùng, họ xúc phạm chính họ khi cho xuất bản những cuốn sách như thế.

Ừ, cái việc họ xúc phạm chính họ xem ra có lý hơn cả. Hóa ra những người tự nhận là nhà văn và khát khao trở thành nhà văn kia không có nhân cách? Không hẳn như thế. Có những người thật sự ngây thơ, họ có một niềm tin chủ quan vào những câu văn, câu thơ của họ, rồi họ cho xuất bản. Họ tặng những ai họ yêu quý và họ nói về tác phẩm của họ một cách say sưa - đấy là những người đáng thương, có những lúc trở thành đáng yêu. Còn những kẻ tham lam, háo danh, bất chấp mọi thứ, cả nhân cách của mình thì cho công bố những “tác phẩm” không ra gì với bề ngoài hào nhoáng, với những lời giới thiệu lừa lọc mong loè bịp thiên hạ. Để từ đó hòng trục lợi cho bản thân họ và chẳng cần quan tâm tới hậu quả của nó.

Ở các tòa soạn báo thỉnh thoảng vẫn xuất hiện những kẻ như thế. Họ lân la tìm đến gửi bài, gửi thơ, gửi sách… rồi họ tìm mọi cách để được xuất hiện trên mặt báo. Đến nỗi nhiều biên tập viên chỉ cần thấy mặt họ là lỉnh đi cho xong chuyện. Phải nói, họ là nỗi kinh hoàng cho những biên tập viên. Mỗi lần họ “chộp” được biên tập viên là họ nói và nói về tác phẩm của họ. Nào là tôi đã đau đáu viết ra nó… Rồi thì tôi viết với tất cả những gì mình có… Tôi yêu văn chương, tôi… Cứ thế họ diễn, họ nói không biết xấu hổ. Có những kẻ còn bặm trợn hơn, cứ khăng khăng anh X, anh Y, anh Z đã nói là đưa cho anh để đăng (ý nói là tổng biên tập bảo đăng), tôi đã gặp anh ấy, anh ấy bảo đưa cho anh… Nói chung họ cứ lằng nhằng làm biên tập viên phát ớn phải nhận bài. Thế rồi hàng ngày họ cứ gọi điện hỏi han - hỏi đến nỗi nhiều biên tập viên nhắm mắt đăng bừa cho xong chuyện. Mệt kinh khủng!

Văn chương không phải chuyện đùa, càng không thể dựa vào đó để tìm kiếm lợi ích vật chất. Có những nhà văn thực thụ, có đóng góp quan trọng cho văn học nước nhà và cũng là người viết rất khoẻ, sách của ông ta bao giờ cũng được chào đón. Nhưng mỗi lần nói về văn chương của mình bao giờ cũng tâm sự rất thật rằng, trong những tác phẩm đó, cái làm ông ưng ý rất hiếm hoi, còn lại vẫn chỉ ở tàm tạm được. Và bao giờ ông ta cũng nghĩ tác phẩm tuyệt vời nhất vẫn chưa ra đời, có thể không bao giờ đạt đến. Nói chung là thất vọng về chính mình!

Đó là một quan niệm nghiêm túc trong văn chương. Lúc nào cũng nghiêm túc với chính mình. Vì thế văn chương của họ trước hết là sự cẩn trọng, nghiêm cẩn, chỉn chu… chỉ có như thế mới có thể vươn tới cái đẹp của nghệ thuật. Vậy mà những “nhà thơ”, “nhà văn” tự nhận khác đã viết ra rất nhiều - nhiều đến cẩu thả - nhiều đến coi thường người khác - coi thường chính mình - coi thường cả văn chương. Nếu bảo họ là những kẻ “phá rừng” bằng cái gọi là tác phẩm cũng không có gì quá đáng. Họ chưa bao giờ yêu văn chương, trừ những dục vọng (có những người mù quáng) của họ. Họ rất giống những anh hề gian trá.

Văn chương không phải của riêng ai, tất cả những ai khát khao vươn tới chân - thiện - mỹ đều có quyền tìm đến văn chương. Nhưng hãy biết tôn trọng chính mình khi ngồi xuống bàn viết. Vì khi đó, bạn đang “bóc vỏ” mình ra trong một thế giới lớn lao - thế giới tinh thần với hàng triệu con mắt đang quan sát bạn… Mà kể cả như thế, chưa chắc bạn đã chạm tới với văn chương. Thế đấy!
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Cảm ơn bác Thái Thanh Tâm phát hiện một bài viết hay và thực tế.

Những cây bút rởm trong bài viết trên còn phá rừng theo một nghĩa cụ thể hơn: tốn quá nhiều bột gỗ để làm giấy in ra "tác phẩm" của họ.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Khánh Hoà: còn tồn gần 9.000 tấn muối

SGTT.VN - Chi cục Phát triển nông thôn tỉnh Khánh Hoà, cho biết, mặc dù mới vào vụ sản xuất muối năm 2011, nhưng toàn tỉnh với gần 1.000ha, đã tồn gần 9.000 tấn muối của vụ muối năm 2010. Trong đó, có 5.500 tấn muối đen của hàng trăm diêm dân và gần 3.000 tấn của công ty cổ phần sản xuất muối Khánh Hoà.

Theo ông Trương Hữu Lan, chi cục trưởng chi cục Phát triển nông thôn tỉnh Khánh Hoà, năm 2010, chương trình thu mua muối tạm trữ được tổng công ty Lương thực miền Bắc phân công công ty cổ phần muối Cam Ranh thu mua, tuy nhiên, công ty chỉ mua được 1.800 tấn muối. "Muối tồn quá nhiều, đề nghị Chính phủ tiếp tục có chủ trương thu mua muối của diêm dân còn tồn kho", ông Lan nói. Theo ông Lê Minh An, bí thư Đảng uỷ, chủ tịch UBND phường Ninh Diêm, thị xã Ninh Hoà, mùa muối năm nay, bà con diêm dân ra đồng lơ là do sản xuất muối gặp khó khăn, năm 2010, diêm dân Ninh Diêm, chưa bán được một tấn muối nào. Hiện nay, tại phường Ninh Diêm vựa muối lớn nhất tỉnh Khánh Hoà, trên những cánh đồng muối vẫn còn hàng ngàn tấn muối tồn, chất thành đống cao như núi. Ông Lê Kim Đức, thôn Thành Danh, phường Ninh Diêm, xã viên hợp tác xã muối 1.5, nói: "Làm muối vất vả, cực nhọc, nhưng giá rẻ quá, chỉ được 400 đồng/ký, càng làm càng lỗ, nên nhiều người chưa muốn làm tiếp".

Lê Anh
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Vodanhthi

Khi nào Việt Nam thôi nhập muối?

Với hơn 3.000 km bờ biển, VN là một quốc gia có thừa tiềm năng để phát triển ngành sản xuất muối. Thế nhưng, hàng năm chúng ta vẫn phải nhập khẩu muối công nghiệp với số lượng lớn, trong khi diêm dân thì vẫn lao đao vì sản xuất muối ra mà không bán được.

http://dddn.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2011/02/22/khinaothoinhap6a1.jpg
Hiện nay lượng muối còn tồn đọng trong diêm dân và một số DN sản xuất khoảng 400.000 tấn



Trong năm 2011 theo tính toán của Bộ Công Thương, nhu cầu muối cả nước vào khoảng 1,35 triệu tấn. Lượng muối sản xuất trong nước đạt 1 triệu tấn. Với lượng muối tồn kho hiện tại, VN vẫn phải nhập khẩu khoảng hơn 100.000 tấn muối công nghiệp cho năm nay.

Phát triển ỳ ạch
Ngành muối vốn được xem là một ngành kinh tế trọng điểm trong phát triển nông nghiệp của VN, nhưng, thực tế ngành muối hiện đang còn nhiều tồn tại.

Theo giải thích của ông An Văn Khanh - Phó cục trưởng Cục chế biến nông lâm thủy sản và nghề muối, hàng năm chúng ta vẫn phải nhập khẩu muối của nước ngoài là do chất lượng muối của VN kém, lẫn nhiều tạp chất nên khó sử dụng cho chế biến muối tinh. Nguyên nhân dẫn đến chất lượng muối của VN kém một phần là do điều kiện thời tiết, mặt khác, việc sản xuất muối chủ yếu là thủ công, đầu tư cho công nghệ chế biến còn hạn chế...

Theo ông Khanh, việc sản xuất muối theo công nghệ phơi cát và phơi nước phân tán ở các tỉnh phía Bắc cần phải cải tiến công nghệ sản xuất, trang bị công cụ cải tiến, máy móc thích hợp để nâng cao năng suất. Còn đối với các tỉnh phía Nam phải ứng dụng vật liệu mới trong xây dựng ô kết tinh để nâng cao chất lượng muối.

Bên cạnh đó, chúng ta cần phải tập trung sản xuất muối công nghiệp phục vụ cho công nghiệp hóa chất và xuất khẩu theo hướng mở rộng diện tích, đầu tư thiết bị, tăng cường cơ giới hóa và tự động hóa.

Ngành muối của VN có phát triển được hay không thì vấn đề tập trung đầu tư quy hoạch, xây dựng các cơ sở chế biến muối vừa và nhỏ để vừa bảo đảm muối tiêu thụ hết hàng hóa, vừa cung ứng đủ muối cho thị trường với giá hạ cũng đang là một thách thức. Ngoài ra, tiếp tục đầu tư hiện đại hóa những cơ sở chế biến muối ăn hiện có cũng là một trong những vấn đề cần được quan tâm đúng mức.

Tìm kiếm giải pháp
Trao đổi với PV DĐDN về việc tìm kiếm giải pháp cho phát triển ngành muối của VN, ông Bùi Bá Bổng - Thứ trưởng Bộ NN-PTNT cho biết, Bộ NN-PTNT đang đẩy mạnh cổ phần hoá toàn bộ các DNNN trong ngành muối. Bộ cũng đặt mục tiêu nghiên cứu và xây dựng chính sách ngành muối để đảm bảo tái sản xuất, thu nhập đủ sống cho diêm dân. Trên cơ sở đó khuyến khích họ gia tăng sản xuất nhằm đáp ứng đủ nhu cầu muối của nhân dân và các ngành của nền kinh tế, hạn chế tình trạng thiếu ổn định về cung cầu muối ăn.

Được biết, hiện nay lượng muối còn tồn đọng trong diêm dân và một số DN sản xuất khoảng 400.000 tấn. Do lượng muối tồn đọng nhiều khiến đời sống của người sản xuất muối đang gặp khó khăn. Để định hướng cho diêm dân, các địa phương cần vận động diêm dân hạn chế sản xuất muối đen, muối kém chất lượng, và phải cân đối giữa sản xuất và nhu cầu tiêu dùng loại muối này trong tỉnh để chỉ đạo diêm dân sản xuất. Các ban, ngành chức năng trong tỉnh cần tìm biện pháp để tiêu thụ muối cho diêm dân, giao các DN sản xuất chế biến muối trên địa bàn tỉnh thu mua muối còn tồn đọng trong diêm dân để sản xuất chế biến thành muối iốt có chất lượng.

Ngành muối cũng đặt mục tiêu năm 2011, sản lượng muối cả nước đạt 1,5 triệu tấn. Tuy nhiên, để đạt được mục tiêu này, cần phải đầu tư cải tạo nâng cấp cơ sở hạ tầng đồng muối. Chính quyền cùng DN cần hỗ trợ và tạo mọi điều kiện cho diêm dân ứng dụng những tiến bộ kỹ thuật vào sản xuất muối như: áp dụng trải bạt ô kết tinh muối hoặc chuyển vị trí chạt lọc để giảm thiểu cường độ lao động, nâng cao năng suất, chất lượng muối và nâng cao thu nhập cho người làm muối.

Bộ NN-PTNT chủ trương xây dựng một số nhà máy hóa chất sử dụng nguyên liệu muối công nghiệp và nước ót để sản xuất công đoạn sau muối. Ngoài ra, những vùng có điều kiện tự nhiên thuận lợi cho sản xuất muối thì khuyến khích, vận động diêm dân tự nguyện góp ruộng thành lập các hợp tác xã, tổ hợp tác hoặc liên doanh, liên kết, nhằm chuyển đổi từ sản xuất muối thủ công sang sản xuất muối công nghiệp gắn với chế biến và tiêu thụ.

Bộ trưởng Bộ NN-PTNT Cao Đức Phát cũng đã từng tuyên bố, ngành muối sẽ đẩy mạnh đầu tư vào một số khu công nghiệp để sản xuất muối công nghiệp, muối chất lượng cao. Tiến tới, VN không phải nhập muối và chỉ có xuất khẩu. Tuy nhiên, để làm được việc này chắc cũng chưa phải câu chuyện ngày một ngày hai.

Mai Thanh  (Diễn đàn Doanh nghiệp)
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Vodanhthi đã viết:
Khi nào Việt Nam thôi nhập muối?

Với hơn 3.000 km bờ biển, VN là một quốc gia có thừa tiềm năng để phát triển ngành sản xuất muối. Thế nhưng, hàng năm chúng ta vẫn phải nhập khẩu muối công nghiệp với số lượng lớn, trong khi diêm dân thì vẫn lao đao vì sản xuất muối ra mà không bán được.

Mai Thanh  (Diễn đàn Doanh nghiệp)
Khi nào cha không muốn con khát nước!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lâm Nguyệt

Hoàng Linh đã viết:
@ HXT: Bây giờ hơi tí người ta lại quan trọng hoá thành "đạo". Theo anh chả cần "đạo" gì cả, cứ "sống và làm việc theo Hiến pháp và pháp luật" được, là ok lắm rồi.

Lại còn bắt người kinh doanh phải thề thốt, tuyên thệ... thì đúng là "sáng kiến" chỉ Việt Nam mới có :)

Làm gì cũng vậy, cứ lương thiện, ko làm trái luật là được.

Hoa Xuyên Tuyết đã viết:
Họ thật phấn khởi khi thấy nhà văn hoá nói rằng “Đạo Kinh doanh không phải và không chỉ là vấn đề cách sống,cách làm ăn, cũng không phải chỉ là vấn đề đạo đức cá nhân của người kinh doanh mà là vấn đề xã hội, vấn đề tiền đồ dân tộc. Rằng tầng lớp tiên tiến , có thể tiên tiến nhất trong xã hội ta hiện nay là tầng lớp doanh nhân,vì chính họ, chỉ có họ, mới là người tiếp xúc.vật lộn với những cái mới nhất,nóng bỏng nhất,cập nhật nhất của thế giới, mà là vật lộn sống còn… chính họ đang tạo nên động lực lịch sử cho sự phát triển có tính đột phá của đất nước” (sic).
Tào lao! Đây cũng là sự quá trớn, đâm lố bịch. Xưa kia thì bài xích người kinh doanh, coi họ là lũ đầu cơ, con cháu họ bị phân biệt đối xử (thời anh đi học, ai mà khai lý lịch bố mẹ "buôn bán" thì chết rồi, khó lòng mà thi cử tử tế lắm), giờ lại vinh danh họ là "tầng lớp tiên tiến nhất trong xã hội ta hiện nay". Nực cười!

Tầng lớp doanh nhân rất cần cho một quốc gia, nhưng đừng quá đề cao vai trò của họ. Một nước có chút của ăn của để, cái đó rất ok, nhưng dài hạn một chút, có lẽ nên để tâm văn hóa nước ấy có khá khẩm ko?

Cho nên, rất cần những nhà kinh doanh có cái tâm (và cái tầm) văn hoá là vì vậy...
Tôi rất tán thành ý kiến của Hoàng Linh!
LNg.BXL.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lâm Nguyệt

TRẢ LẠI CÁC NGƯƠI !

Hỡi loài người! Ta bắt đầu nổi giận,
Nước lửa sôi, ta trả lại các ngươi,
Những đứa con được nâng niu chiều chuộng,
Càng lớn khôn, càng dạy chẳng ăn lời!...

Đã mấy nghìn năm, ta âm thầm chịu đựng,
Vắt kiệt thân mình, nuôi sống các ngươi đây.
Châu ngọc bạc vàng nằm sâu trong lòng đất,
Bạt ngàn xanh phủ kín những tầng cây,
Đồng thấp, núi cao, biển sâu, rừng thẳm...
Các ngươi đào, khoan, chặt, bắt... chẳng nương tay!...

Đã đến lúc ta không chịu nổi,
Ruột gan ta quặn thát đêm ngày,
Lồng ngực ta máu trào uất nghẹn,
Toàn thân ta tưởng sắp ngừng quay!...

Ta trả lại các ngươi, trả lại công khai phá
Bởi nền văn minh nhân loại hôm nay!
Hãy nhận lấy! Ta không thèm đòi lại,
Để cho các ngươi mặc sức xở xoay!
Hãy nhận lấy! Kẻ ăn tàn phá hoại,
Nước lửa sôi này, là của các ngươi đây!...

17-3-2011,
BÙI XUÂN LÂM.
LNg.BXL.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 133 trang (1325 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [71] [72] [73] [74] [75] [76] [77] ... ›Trang sau »Trang cuối