Bài thơ được viết bằng tiếng nước ngoài nhưng chưa có nguyên tác, xin mời xem 2 bản dịch.

Nếu bạn có thông tin về nguyên tác của bài thơ, xin mời gửi vào bình luận ở dưới.

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Phan Quỳnh Trâm

Ở giữa thế kỷ này chúng ta quay về nhau
với nửa khuôn mặt và đầy đôi mắt
như một bức tranh Ai Cập cổ
và chỉ trong chốc lát.

Anh vuốt tóc em
theo chiều ngược lại với hành trình của em,
chúng ta gọi nhau,
như gọi tên những thị trấn nơi không ai dừng lại
dọc đường.

Đẹp đẽ thay cái thế giới sớm thức dậy cái ác,
đẹp đẽ thay cái thế giới ngủ chìm trong tội lỗi và ơn phước,
trong lời nguyền rủa chúng ta, em và anh.
Đẹp đẽ thay cái thế giới này.

Trái đất uống cạn con người và tình yêu của họ
như rượu vang, để quên. Nhưng không thể.
Và như những đường viền quanh những vùng đồi Judean,
chúng ta sẽ chẳng tìm thấy được sự bình an.

Ở giữa thế kỷ này chúng ta quay về nhau,
Anh thấy thân thể em, đổ bóng, chờ anh,
Những sợi dây đai da cho một một chuyến đi dài
từ lâu đã siết chéo trước ngực anh.
Anh nói, ngợi ca cặp hông trần của em,
em nói, ngợi ca khuôn mặt thoáng qua của anh.
Anh vuốt tóc em theo chiều của hành trình em,
Anh chạm vào tin loan báo ngày cuối cùng của em,
Anh chạm vào bàn tay em, vốn không bao giờ ngủ
Anh chạm vào miệng em, có lẽ, giờ đây sẽ hát.

Cát từ sa mạc bao phủ cái bàn nơi
chúng ta chưa từng ngồi ăn.
Nhưng với ngón tay của anh, anh đã viết lên trên ấy những chữ cái tên em.


Dịch từ bản dịch tiếng Anh của Stephen Mitchell.
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Stephen Mitchell

In the middle of this century (tiếng Anh)

In the middle of this century we turned to each other
with half face and full eyes
like an ancient Egyptian painting
and for a short time.

I stroked your hair in a direction opposite to your journey,
we called out to each other
as people call out the names of the cities they don’t stop in
along the road.

Beautiful is the world that wakes up early for evil,
beautiful is the world that falls asleep to sin and mercy,
in the profanity of our being together, you and I.
Beautiful is the world.

The earth drinks people and their loves
like wine, in order to forget. It won’t be able to.
And like the contours of the Judean mountains,
we also won’t find a resting-place.

In the middle of this century we turned to each other.
I saw your body, casting the shadow, waiting for me.
The leather straps of a long journey
had long since been tightened crisscross on my chest.
I spoke in praise of your mortal loins,
you spoke in praise of my transient face,
I stroked your hair in the direction of your journey,
I touched the tidings of your last day,
I touched your hand that has never slept,
I touched your mouth that now, perhaps, will sing.

Desert dust covered the table
we hadn’t eaten from.
But with my finger I wrote in it the letters of your name.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời