Thơ » Anh » William Shakespeare » Sonnet
Đăng bởi ngo_ai_nee vào 13/06/2007 05:58
Th’ expense of spirit in a waste of shame
Is lust in action, and till action, lust
Is perjur’d, murd’rous, bloody, full of blame,
Savage, extreme, rude, cruel, not to trust,
Enjoy’d no sooner but despised straight,
Past reason hunted, and no sooner had
Past reason hated as a swallow’d bait
On purpose laid to make the taker mad:
[Mad] in pursuit and in possession so,
Had, having, and in quest to have, extreme,
A bliss in proof, and prov’d, [a] very woe,
Before, a joy propos’d, behind, a dream.
All this the world well knows, yet none knows well
To shun the heaven that leads men to this hell.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi ngo_ai_nee ngày 13/06/2007 05:58
Hồn hoang vắng, chẳng biết gì xấu hổ
Đấy là khi dục vọng đã lên cơn
Vừa gian trá, nhẫn tâm vừa hung dữ
Vừa tinh ma, đê tiện lại điên cuồng.
Được thỏa mãn liền quay ra khinh bỉ
Giành được nhọc nhằn lại chán ngay thôi
Ta săn đuổi ngày đêm không yên nghỉ
Vì đã vô tâm nuốt phải con mồi.
Ta điên cuồng khi chạy theo dục vọng
Để con tim ta hoang vắng, dại khờ
Khi theo đuổi-mừng vui, đạt được rồi-đau đớn
Phút huy hoàng chỉ còn lại trong mơ.
Ai cũng biết nhưng chẳng ai muốn vứt
Chốn bồng lai dẫn ta vào địa ngục.