Thơ » Anh » William Shakespeare » Sonnet
Đăng bởi Vanachi vào 20/03/2007 13:08
When forty winters shall beseige thy brow,
And dig deep trenches in thy beauty's field,
Thy youth's proud livery, so gazed on now,
Will be a tatter'd weed, of small worth held:
Then being ask'd where all thy beauty lies,
Where all the treasure of thy lusty days,
To say, within thine own deep-sunken eyes,
Were an all-eating shame and thriftless praise.
How much more praise deserved thy beauty's use,
If thou couldst answer 'This fair child of mine
Shall sum my count and make my old excuse,'
Proving his beauty by succession thine!
This were to be new made when thou art old,
And see thy blood warm when thou feel'st it cold.
Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 20/03/2007 13:08
Khi cái tuổi bốn mươi, già, đau yếu
Làm trán anh nham nhở những đường cày,
Ai lúc đó nhìn anh và đoán hiểu
Rằng anh từng xinh đẹp giống hôm nay?
Nếu bị hỏi: "ở đâu rồi cái đẹp,
Bao hào hoa một thời trẻ đâu rồi?
"Anh biết trả lời sao, hay lễ phép
Chỉ ầm ừ cam xấu hổ mà thôi?
Danh giá nhất là khi anh sẽ nói:
"Con tôi đây, xin các vị cứ nhìn.
Nó thừa kế tuổi xuân tôi sôi nổi,
Tôi đã nhường cả sắc đẹp, niềm tin!"
Vâng, phải thế, khi anh già, con cái
Phải làm máu trong người anh nóng lại.
Gửi bởi ngo_ai_nee ngày 13/06/2007 10:00
Khi mà anh qua bốn chục mùa đông
Trên vầng trán những vết nhăn hằn rõ
Thì áo quần sang trọng với hào quang
Thời tuổi trẻ của anh còn ai nhớ?
Nếu ai hỏi: “Đâu rồi thời xuân sắc
Đâu ngọc ngà, châu báu của ngày xanh?”
Thì đừng nói: “Đã nằm trong đáy mắt”.
Nghe buồn cười, xấu hổ lắm nghe anh.
Sẽ xứng đáng với những gì hiện tại
Nếu trả lời: “Đây là đứa con tôi
Mang những nét của người cha truyền lại
Sẽ thay cha biện hộ với người đời”.
Trong đứa con tuổi già anh trẻ lại
Dòng máu nóng giữa cuộc đời chảy mãi.
Khi bốn mươi mùa đông hằn lên đó,
Những rãnh sâu trên vầng trán đẹp của anh.
Còn ai nhớ áo quần sang trọng,
Ánh hào quang thời trai trẻ hiển vinh.
Nếu ai hỏi: “Ẩn nấp đâu rồi nhỉ?
Nét kiêu hùng, anh tuấn tuổi thanh xuân
Anh đừng nói: “Đang nằm trong đáy mắt”
Thì tột cùng xấu hổ, sao đành.
Xứng hơn nhiều nếu như anh đáp:
“Giới thiệu đây là con trai tôi
Vẻ điển trai, trẻ trung tôi trong nó”
Tháng năm không vô ích nhanh trôi!
Tuổi tác cao mà như trẻ lại,
Dòng máu nóng anh chảy trong con cái thanh xuân.
Gửi bởi Nguyễn Tuấn Linh ngày 10/01/2023 18:21
Lúc bốn mươi mùa đông vây hãm quanh vầng trán,
Đào chiến hào sâu hoắm trên trận địa điển trai,
Bộ chế phục anh đang khoác lên mình xán lạn
Sẽ trở thành giẻ rách quăng quật dưới dấu hài.
Thế rồi lúc người đời hỏi đâu rồi nhan sắc,
Đâu rồi cái kho báu của một thuở hoa niên,
Anh chắc sẽ trả lời, mắt trũng buồn hiu hắt,
Bằng mấy câu gượng gạo và khen ngợi hão huyền.
Sẽ đáng khen cho anh nếu dùng vẻ thanh tú
Để được đáp dõng dạc: “Đây con tôi đẹp xinh
Sẽ giải thích căn nguyên tuổi già cùng mọi sự,”
Vẻ đẹp xưa anh có nó đang khoác lên mình.
Con cái làm trẻ trung tuổi xế chiều lẩm cẩm,
Khiến máu anh ấm lại khi dần chuyển lạnh căm.
Gửi bởi Phan Quốc Vũ ngày 05/07/2023 08:19
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Phan Quốc Vũ ngày 05/07/2023 08:45
Bốn mươi già đến yếu đau
Trán thì nham nhở những sâu đường cày
Đoán hiểu về anh, nhìn đây
Nay xinh đẹp giống cái ngày xa trôi?
Nếu ai hỏi đẹp đâu rồi
Hào hoa một thuở trẻ thời đi qua
Trả lời sao có lễ mà
Ầm ừ, xấu hổ thế là cũng thôi
Danh giá khi anh nói rồi
“Con tôi, các vị nhìn, mời cứ xem
Nó thừa kế tuổi ấm êm
Sôi nổi, sắc đẹp, đi kèm niềm tin!”
Dạ thế, anh già sao xinh
Làm máu nóng lại thật tình nhé anh!