題唐安寺閣壁

春來引暫步尋遊,
愁見風光倚寺樓。
正好開懷對煙月,
雙眉不覺自如鉤。

 

Đề Đường An tự các bích

Xuân lai dẫn tạm bộ tầm du,
Sầu kiến phong quang ỷ tự lâu.
Chính hảo khai hoài đối yên nguyệt,
Song mi bất giác tự như câu.

 

Dịch nghĩa

Xuân tới thả bộ du ngoạn,
Chỉ thấy buồn, đứng tựa vách trên gác chùa.
Vào lúc sương khói phủ mờ trăng, nỗi nhớ lên cao nhất,
Đôi mi bất giác cong tựa lưỡi câu.


Tiểu truyện: “Năm Quang Khải thứ 3 (887), Vương Hà Khanh tại Lang Gia, ngày xuân tháng hai, lên gác chùa. Đứng dưới hiên, lòng chạnh nhớ quanh co, nhìn cảnh vật càng buồn thêm. Tuy có hoa tươi thắm, mà chỉ thấy vẻ thê lương. Lúc đó có Khinh Tiêu 輕綃 bưng nghiên mực và Tiểu Ngọc 小玉 đứng hầu chứng kiến.” Lang Gia nay ở phía đông tỉnh Sơn Đông. Khinh Tiêu và Tiểu Ngọc là hai tớ gái của tác giả. Đường An là chùa ở Lang Gia. Sau khi chồng là Hàn Tung qua đời, bà cùng hai tớ gái rời Cối Kê chu du thiên hạ. Bà làm bài này khi qua Lang Gia. Tiến sĩ Trịnh Ân Di 鄭殷彝 có hoạ thơ và xin gặp, bà đáp thơ từ chối.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Minh

Xuân vừa tới rong chơi thả bộ
Chỉ thấy buồn đứng tựa vách chùa
Nhớ dâng trăng khói phủ mờ
Đôi mi bất giác cong như lưỡi liềm.

tửu tận tình do tại
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn phước Hậu

Xuân đến ngoạn du với bọn hầu
Buồn nhìn phong cảnh dựa chùa lầu.
Đối trăng sương gợi niềm thương nhớ
Bất giác mi cong tựa lưỡi câu.

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Trương Việt Linh

Ngày xuân tản bộ dạo chơi
Vẩn vơ tựa vách chùa lầu ngắm trông
Trăng sương như gợi mối tình
Hàng mi bất giác uốn cong tựa liềm

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên FacebookTrả lời