cỗ xe đêm
chở một vũng im lìm
chạy trong thị trấn

trăng tan vào thành xe
lạnh dần bánh gỗ

thật chậm và lâu
chừng như nhiều thế kỷ
qua những người già thở khói nhìn ra
đốm thuốc cháy chập chờn phía trước

vũng im lìm pho sử già nua
đang mủn dần đang tan rữa

không người đánh xe không ngựa kéo không dây cương không mui bạt không vung roi
cỗ xe chạy mê dài thị trấn
không lối đi không bảng hiệu không điểm dừng không ranh giới

trở mình hốc tối
từng ngôi nhà ngăn kéo bỏ quên

thật chậm và lâu
chừng như nhiều thế kỷ
không ai mở


Nguồn: Trần Tuấn, Chậm hơn sự dừng lại, NXB Hội Nhà Văn, 2017