đứa bé nằm trên đống củi đã nhiều năm
nơi thị trấn đang mỗi ngày lún
dần xuống

nó biết điều ấy
khi dõi nhìn vào ô cửa sổ vẽ trên mặt đất

nó thấy
cánh chim chập choạng bên kia cửa sổ
mỗi lúc gần hơn
thấy ông nội nó
đang gò lưng cày trên đồng
bóng nắng mỗi lúc rát hơn
nó thấy
đoàn người đưa bà nội nó lên đồi
nơi bây giờ đã là bến sông

nó thấy những đứa bé chết non từ khi ông bà nội nó chưa sinh ra
đang lấy que cời những ô vuông lên mặt đất
từ sau ô vuông
bóng nó đang nằm trên đống củi
già đi


Nguồn: Trần Tuấn, Chậm hơn sự dừng lại, NXB Hội Nhà Văn, 2017