Thơ » Việt Nam » Trần » Trần Nguyên Đán
Đăng bởi Vanachi vào 04/09/2008 09:24, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 04/05/2024 15:10
老來萬事付悠然,
待漏霜靴亦可憐。
秋晚魚蝦思海上,
家貧兒女樂燈前。
塵迷病眼書難讀,
酒滯愁腸夜不眠。
不學五陵年少氣,
夢間勁弩響空絃。
Lão lai vạn sự phó du nhiên,
Đãi lậu sương ngoa diệc khả liên.
Thu vãn ngư hà tư hải thượng,
Gia bần nhi nữ lạc đăng tiền.
Trần mê bệnh nhãn thư nan độc,
Tửu trệ sầu tràng dạ bất miên.
Bất học Ngũ Lăng niên thiếu khí,
Mộng gian kình nỗ hưởng không huyền.
Già rồi muôn việc phó mặc thời gian dài dằng dặc,
Đôi giầy đi sương chờ buổi vào chầu cũng đáng thương.
Cuối thu, tôm cá nhớ biển cả,
Nhà nghèo, con cái vui cảnh trước đèn.
Bụi làm mắt đau khó đọc sách,
Rượu đọng trong dạ sầu, đêm không ngủ được.
Chẳng học kiểu cách bọn thiếu niên ở Ngũ Lăng,
Trong giấc mơ nghe tiếng nỏ cứng vang tiếng dây không.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi langkhach136 ngày 22/04/2011 05:48
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi langkhach136 ngày 22/04/2011 05:51
Bạc đầu vạn sự phó nhân duyên,
Hài cỏ đi sương để cũ mèm.
Tôm cá vãn thu mơ bể lớn,
Trẻ nhà khốn khó quẩn bên đèn.
Mắt nhèm đọc sách thêm mỏi mệt,
Rượu đọng lòng đau giấc chẳng nên.
Học phái Ngũ Lăng theo chẳng nổi,
Đêm đêm kình nỏ thúc mơ êm
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 24/11/2019 19:40
Già rồi vạn sự phó duyên thiên,
Giầy cỏ đi sương đã cũ mèm.
Tôm cá cuối thu mơ biển cả,
Nhà nghèo con cái tụ bên đèn.
Bụi làm đau mắt không xem sách,
Rượu đọng dạ sầu giâc chẳng bền.
Chẳng học Ngũ Lăng theo kiểu cách,
Trong mơ nỏ cứng tiếng dây êm.
Gửi bởi Nguyễn Lãm Thắng ngày 02/03/2021 08:56
Có 1 người thích
Già rồi, muôn sự mặc trần duyên
Thương quá! Giày sương đã cũ mèm
Thu rụi, cá tôm mơ sóng biển
Nhà xiêu, con cái rộn bên đèn
Bụi vương đau mắt, nhìn không tỏ
Rượu xé cay lòng, ngủ chẳng yên
Bọn trẻ Ngũ Lăng, ai dám học
Trong mơ tiếng nỏ chạm dây huyền.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 04/12/2021 09:56
Già rồi việc phó cho trời,
Giày sương đợi buổi vào chầu buồn thay.
Cá tôm nhớ buổi cuối thu,
Nhà nghèo con cháu lu bù làm vui.
Mắt đau xem sách cũng lười,
Rượu đong dạ thảm khôn vùi cơn say.
Kinh thành thói ấy mê chi,
Trong mơ tiếng nỏ không dây, giật mình.