Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Trần Công Dương
Đăng bởi tôn tiền tử vào 04/04/2022 01:59
我國大南君咸宜,
嗟哉城郭十全非。
君以去年除夕去,
我以去年除夕悲。
師弟寸情嗟已矣,
君臣大義柰何之。
我來一酌憑風吊,
慟哭非君更為誰。
Ngã quốc Đại Nam quân Hàm Nghi,
Ta tai thành quách thập toàn phi.
Quân dĩ khứ niên trừ tịch khứ,
Ngã dĩ khứ niên trừ tịch bi.
Sư đệ thốn tình ta dĩ hĩ!
Quân thần đại nghĩa nại hà chi?
Ngã lai nhất chước bằng phong điếu,
Đỗng khốc phi quân cánh vị thuỳ?
Nước Đại Nam ta, đời vua Hàm Nghi,
Thương thay, thành quách mười phần khác hẳn.
Đêm trừ tịch năm qua, người đi, đi mãi,
Từ đêm trừ tịch ấy để lại cho ta nỗi đau buồn.
Chút tình thầy trò, than ôi thế là hết!
Còn nghĩa lớn vua tôi rồi sẽ thế nào đây?
Rót một chén rượu nhờ gió đưa viếng,
Chẳng khóc thương người thì còn khóc thương ai?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 04/04/2022 01:59
Đất nước từ Hàm Nghi đến nay,
Còn đâu thành quách, ôi buồn thay!
Từ trừ tịch qua nưgời vắng mãi,
Từ trừ tịch ấy đau lòng này.
Sư đệ tình riêng đành đứt đoạn!
Quân thần nghĩa cả, tính sao đây?
Viếng đưa một chén nhờ hương gió,
Chẳng khóc thương người, thương khóc ai?