Thu mưa thu gió,
Giữa hoàng hôn,
Gián đoạn bên song sầu tuyệt.
Đai lỏng áo thùng, ai có nghĩ,
Khó nhẫn trùng thành ly biệt.
Gối xoay màn vén,
Đèn khêu chăn xếp,
Đều bởi tương tư thiết.
Biết ai đi khỏi,
Khiến cho đàh phụ phong nguyệt.

Chẳng phải oán cực sầu nồng,
Chỉ sầu lại thấy nữa,
Tương tư khôn xiết.
Chừng hẳn gần đây, trong giấc mộng,
Luống những bâng khuâng hồ điệp.
Khiến muộn cõi trần,
Gửi sầu thượng giới,
Thời ly biết rồi hết.
Bằng nay ngán nỗi,
Vẫn nguyên bối rối trùng điệp.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.