Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Phan Thúc Trực
天意何能人力爭,
偽胡此地慢稱兵。
未聞傳世千年國,
何忍勞民七里城。
古樹悽鴉煙落漠,
頹垣臥櫝草縱橫。
姜原石跡今猶在,
千古令人怨不平。
Thiên ý hà năng nhân lực tranh,
Nguỵ hồ thử địa mạn xưng binh.
Vị văn truyền thế thiên niên quốc,
Hà nhẫn lao dân thất lý thành.
Cổ thụ thê nha yên lạc mạc,
Đồi viên ngoạ độc thảo tung hoành.
Khương nguyên thạch tích kim do tại,
Thiên cổ lệnh nhân oán bất bình.
Ý trời, sức người sao tranh được
Nơi đất ấy, Nguỵ Hồ lạm dùng binh
Chưa nghe nói một nước có thể truyền đến ngàn đời
Sao nỡ làm khổ dân xây thành bảy dặm
Quạ đậu trên cây cổ thụ, khói sương bảng lảng
Nghé nằm bên tường đổ, cỏ mọc um tùm
Dấu tích Khương nương trên đá vẫn còn đó
Ngàn đời còn khiến người oán trách, bất bình
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 22/05/2012 08:54
Thiên ý sức người sao đoạt được
Nguỵ Hồ đất ấy lạm xưng binh
Chưa nghe một nước truyền muôn thuở
Bảy dặm xây thành khổ dân tình
Quạ đậu cây cao sương bảng lảng
Tường xiêu nghé ngủ, cỏ dày sinh
Khương nương hoá đá còn nguyên đó
Oán giận ngàn năm nỗi bất bình