Thơ » Trung Quốc » Tấn » Phan Nhạc
Đăng bởi Vanachi vào 30/12/2007 18:23
荏苒冬春謝,
寒暑忽流易。
之子歸窮泉,
重壤永幽隔。
私懷誰克從,
淹留亦何益?
僶俛恭朝命,
迴心返初役。
望廬思其人,
入室想所歷。
幃屏無彷彿,
翰墨有餘跡。
流芳未及歇,
遺掛猶在壁。
悵怳如或存,
迴遑忡驚惕。
如彼翰林鳥,
雙栖一朝隻。
如彼遊川魚,
比目中路析。
春風緣隙來,
晨霤承檐滴。
寢息何時忘,
沈憂日盈積。
庶幾有時衰,
莊缶猶可擊。
Nhẫm nhiễm đông xuân tạ,
Hàn thử hốt lưu dịch.
Chi tử quy cùng tuyền,
Trùng nhưỡng vĩnh u cách.
Tư hoài thuỳ khắc tùng,
Yêm lưu diệc hà ích.
Mẫn phủ cung triêu mệnh,
Hồi tâm phản sơ dịch.
Vọng lư tư kỳ nhân,
Nhập thất tưởng sở lịch.
Vi bình vô phảng phất,
Hàn mặc hữu dư tích.
Lưu phương vị cập yết,
Di quải do tại bích.
Trướng hoảng như hoặc tồn,
Hồi hoàng xung kinh dịch.
Như bỉ hàn lâm điểu,
Song tê nhất triêu chích.
Như bỉ du xuyên ngư,
Bỉ mục trung lộ tích.
Xuân phong duyên khích lai,
Thần lựu thừa diêm tích.
Tẩm tức hà thì vong,
Trầm ưu nhật doanh tích.
Thứ ky hữu thì suy,
Trang phẫu do khả kích.
Thấm thoắt đông qua xuân tới
Nóng lạnh đổi nhau trong thoáng chốc
Nàng giờ đã về chốn suối vàng
Nơi đất sâu mãi mãi cách xa
Nỗi nhớ này bao giờ có trôi đi
Ngưng đọng trong lòng có ích gì
Thôi đành vâng mệnh triều đình
Nén lòng mà ra chốn biên cương
Nhìn ngôi nhà cỏ nhớ người xưa
Vào phòng tưởng như có nàng
Nơi màn the vẫn thấp thoáng bóng hình
Nghiên mực lạnh vẫn vương vết xưa
Mùi hương còn chưa tan hết
Áo cũ vẫn treo trên vách
Ngẩn ngơ tưởng nàng vẫn còn đây
Trong lòng bàng hoàng hoảng hốt
Ta như đôi chim trong rừng lạnh
Một sớm bỗng chia lìa
Như cá lượn dưới sông vắng
Ngăn cách giữa mắt lưới
Gió xuân luồn qua khe cửa
Sương sớm nhỏ trên mái hiên
Trong cơn mơ biết bao giờ quên nổi
Nỗi ưu phiền ngưng đọng khi ngày hết
Cứ như vậy sẽ đến ngày tàn tạ
Nhưng vẫn mãi gõ được cái bồn của Trang tử
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 30/12/2007 18:23
Đông qua xuân lại đến,
Rét nóng đổi thay luôn.
Khi về chốn cửu tuyền,
Đất dày ngăn cách buồn.
Ý riêng làm sao được,
Ở lâu có ích chi ?
Cố gắng tuân vương mệnh,
Trở về chức cũ đi.
Trong nhà nhớ người xưa,
Vào phòng như có nàng.
Màn kia đâu thấy bóng,
Chữ viết vẫn rõ ràng.
Mùi thơm chưa phai hết,
Áo treo hãy còn đây.
Chập chờn như nàng đó,
Hoảng hốt thấy bàng hoàng.
Nếu nàng là chim rừng,
Đâu hai nay còn một.
Nếu nàng là cá lội,
Giữa dòng bị tách đôi.
Gió luồn qua khe cửa,
Mái nhà giọt nước rơi.
Nằm ngủ sao quên được,
Nỗi buồn đâu thể vơi.
Hy vọng lúc nào đó,
Hồn nàng sẽ về chơi.