出都門

纍纍鐵鎖出都門,
慷慨悲歌舌尚存。
國土沉淪民族瘁,
男兒何事怕崑崙。

 

Xuất đô môn

Luy luy thiết toả xuất đô môn,
Khảng khái bi ca thiệt thượng tồn.
Quốc thổ trầm luân dân tộc tuỵ,
Nam nhi hà sự phạ Côn Lôn.

 

Dịch nghĩa

Gông xiềng mang nặng, ra khỏi cửa đô thành,
Buồn hát một cách khảng khái, lưỡi vẫn còn.
Đất nước đắm chìm, dân tộc tiều tuỵ,
Nam nhi chuyện gì mà sợ Côn Lôn.


Lời tự: “Trích Côn Lôn thời” 謫崑崙辰 (Làm lúc đi đày ở Côn Lôn).

Từ sau Mậu Thân dân biến (1908), nhiều sĩ dân bị khép tội và đày ra Côn Đảo, mà người đầu tiên là Phan Chu Trinh. Năm 1906, ông vượt biển sang Nhật Bản, khi về nước làm bản điều trần đưa lên chính phủ Pháp khiến quan trường đem lòng thù ghét. Năm 1908, khi đang ở Hà Nội, ông bị bắt giải về kinh đô Huế giam ở Hộ Thành, kết án chung thân đày ra Côn Lôn không ân xá. Khi ra hội đồng xử án, không khẳng khái không khuất, nên lúc bị giam ông tự nghĩ không còn hy vọng sống. Được ít hôm, có người đội và hai tên lính vào nhà giam, xem xét xiềng gông, khoá tay rồi dẫn ra cửa ngục, ông định chắc là dẫn đi chém. Theo lệ, tù trọng tội dẫn ra cửa bắc (An Hoà), nay thấy dẫn ra cửa nam (Thượng Tứ), ông hỏi thì người đội trả lời là mang đày ra Côn Lôn. Ông khẩu chiếm bài thơ này.


[Thông tin 2 nguồn tham khảo đã được ẩn]

 

Xếp theo:

Trang trong tổng số 1 trang (5 bài trả lời)
[1]

Ảnh đại diện

Bản dịch của Phan Khôi

Mang xiềng nhẹ bước khỏi đô môn,
Hăng hái cười reo lưỡi vẫn còn.
Đất nước hãm chìm dân tộc héo,
Làm trai chi sá thứ Côn Lôn.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.
15.00
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Nguyễn Lãm Thắng

Xích xiềng ra khỏi cổng thành
Lời ca khảng khái, lưỡi đanh vẫn còn
Nước trầm luân, dân héo hon
Làm trai đất Việt, Côn Lôn sá gì?

24.50
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Huỳnh Thúc Kháng

Xiềng gông cà kệ biệt đô môn,
Khảng khái ngâm nga lưỡi vẫn còn.
Đất nước đắm chìm nòi giống mỏn,
Thân trai nào sợ cái Côn Lôn.


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
tửu tận tình do tại
Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Lương Trọng Nhàn

Xiềng gông nặng biệt thành đô,
Ca buồn khẳng khái lưỡi ta vẫn còn.
Đắm chìm dân nước héo hon,
Nam nhi đâu sợ Côn Lôn cuối trời.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời
Ảnh đại diện

Bản dịch của Đồng Thành

Xiềng gông nặng biệt đô môn,
Buồn ca khẳng khái vẫn còn lưỡi ta.
Đắm chìm dân nước xót xa,
Côn Lôn đâu sợ đày ra chốn nầy.

Chưa có đánh giá nào
Trả lời