Thơ » Việt Nam » Cận đại » Phan Bội Châu » Thơ chữ Hán
生為男子要希奇,
肯許乾坤自轉移。
於百年中須有我,
起千載後更無誰。
江山死矣生圖汭,
賢聖遼然誦亦癡。
願逐長風東海去,
千重白浪一齊飛。
Sinh vi nam tử yếu hy kỳ,
Khẳng hứa càn khôn tự chuyển di.
Ư bách niên trung tu hữu ngã,
Khởi thiên tải hậu cánh vô thuỳ.
Giang sơn tử hĩ sinh đồ nhuế,
Hiền thánh liêu nhiên tụng diệc si.
Nguyện trục trường phong Đông hải khứ,
Thiên trùng bạch lãng nhất tề phi.
Đã sinh làm kẻ nam nhi thì cũng phải mong có điều lạ,
Há lại để trời đất tự chuyển vần lấy sao!
Giữa khoảng trăm năm này, phải có ta chứ,
Chẳng nhẽ ngàn năm sau lại không có ai (để lại tên tuổi) ư?
Non sông đã chết, sống chỉ nhục,
Thánh hiền đã vắng thì có đọc sách cũng ngu thôi!
Mong đuổi theo ngọn gió dài đi qua biển Đông,
Ngàn đợt sóng bạc cùng bay lên.
Trang trong tổng số 2 trang (12 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]
Gửi bởi Vu Pham Ha ngày 03/01/2023 22:41
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vu Pham Ha ngày 03/01/2023 22:47
Đàn ông khác biệt trên đời
Đất trời không chiu chuyển dời khó khăn
Trăm năm có tớ ta cần
Sau này muôn thuở chẳng cần tuổi tên
Non sông ta chết vẫn bền
Học hoài, học mãi, thánh Hiền còn không
Nếu làn gió thổi bể Đông
Ngoài khơi sóng bạc muôn trùng vươn lên.
Sinh làm trai thì phải tân kì,
Sao để mặc trời đưa đẩy đi.
Nay cõi trăm năm cần có mặt,
Sau này muôn thủa há không gì.
Non sông mất sống đời luồn cúi,
Hiền thánh xa đọc sách ích chi.
Nguyện cưỡi gió đông qua biến lớn,
Vượt ngàn con sóng đáng tu mi.
Trang trong tổng số 2 trang (12 bài trả lời)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2]