Thơ » Nga » Osip Mandelstam
Đăng bởi nguyenxuanphong vào 13/09/2007 04:50
Я наравне с другими
Хочу тебе служить,
От ревности сухими
Губами ворожить.
Не утоляет слово
Мне пересохших уст,
И без тебя мне снова
Дремучий воздух пуст.
Я больше не ревную,
Но я тебя хочу,
И сам себя несу я,
Как жертву палачу.
Тебя не назову я
Ни радость, ни любовь.
На дикую, чужую
Мне подменили кровь.
Еще одно мгновенье,
И я скажу тебе:
Не радость,а мученье
Я нахожу в тебе.
И, словно преступленье,
Меня к тебе влечет
Искусанный в смятеньи
Вишневый нежный рот...
Вернись ко мне скорее,
Мне страшно без тебя,
Я никогда сильнее
Не чувствовал тебя,
И все, чего хочу я,
Я вижу наяву.
Я больше не ревную,
Но я тебя зову.
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi nguyenxuanphong ngày 13/09/2007 04:50
Cũng như bao người khác
Anh muốn phụng thờ em
Những bờ môi khô khan
Vì ghen làm phép thuật.
Lời nói không xua được
Cơn khát của bờ môi
Thiếu em anh lại rồi
Khí hoang vu rậm rạp.
Không còn ghen chi hết
Nhưng anh muốn có em
Anh mang anh, tự mình
Như dâng cho đao phủ.
Không gọi tên em nữa
Không niềm vui không tình.
Thay dòng máu của anh
Bằng dửng dưng hoang dã.
Một phút giây thêm nữa
Và anh nói với em:
Chẳng vui mà đau khổ
Hình như tội lỗi đã
Đưa anh đến với em
Và châm chích cuống cuồng
Bờ môi màu thắm đỏ…
Quay về mau em nhé
Anh sợ chẳng có em
Anh không hề mạnh mẽ
Khi chưa cảm thấy em
Những gì anh muốn có
Anh nhìn thấy rõ ràng.
Không ghen gì em nữa
Nhưng anh gọi tên em.
Gửi bởi hongha83 ngày 14/10/2024 21:43
Tôi muốn được tôn thờ em
Ngang hàng với những người khác.
Bảo vệ em khỏi tỵ hiềm
Bằng đôi môi mình nẻ rát.
Một lời nói thì không thể
Làm dịu khuôn miệng tôi khô,
Nếu thiếu em tôi lại thấy
Khoảng trống không vượt được qua.
Tôi không còn ghen tuông nữa
Nhưng tôi muốn em bên mình,
Tôi mang bản thân tôi đấy
Như tử tội ra pháp đình.
Tên em tôi không còn gọi,
Không niềm vui, chẳng chút tình.
Dòng máu trong tim tôi đấy
Giờ thành xa lạ, điên khùng.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi
Tôi hẳn nói toẹt ra rồi
Trong em giờ tôi tìm thấy
Đau khổ, không phải niềm vui.
Và, thật sự là tội lỗi,
Đôi môi anh đào dịu êm
Dù bầm dập trong bối rối
Vẫn cuốn tôi đến bên em.
Về bên tôi nhanh em nhé,
Tôi sợ khi không có em,
Chưa khi nào mạnh hơn thế
Tôi cảm thấy em bên mình.
Và mọi thứ tôi mong muốn
Tôi thấy trong thực tế rồi.
Tôi không còn ghen tuông nữa
Nhưng tôi gọi em, em ơi.