Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Văn Đề
Đăng bởi hảo liễu vào 24/01/2015 10:41
Gọi bố, nhà bên trẻ khóc xèo,
Lòng này nhớ trẻ rối đi theo!
Ve ngâm, vẳng thấy dường ai hót,
Mọt cắn, xa nghe tựa tiếng chèo!
Đêm vắng, giờ con còn thức, ngủ,
Trăng lên, kia trẻ hẳn cười reo!
Ước gì gần gũi đâu đây nhỉ,
Bồng bế đôi khi giúp vợ nghèo!