Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Nguyễn Quang Hưng
Đăng bởi hảo liễu vào 29/09/2020 09:34
Chùa cổ chưa bao giờ ngừng tạo dựng
Đêm về theo những tiếng thì thào
Những người thợ từ mấy trăm năm trước vẫn tiếp tục chạm khắc
Khuôn mặt không một lần ngửng lên
Người qua đây vô tình chứng kiến chỉ có thể nhìn
mà không tài nào chạm đến họ
Nườm nượp đá lớn khuân về từ núi cao
trên những đoàn xe ngựa đi không thành tiếng
Các nghệ nhân già mê mải với từng vẩy rồng
Đôi mắt khép hờ trên khuôn mặt mờ tỏ và nụ cười như đang mê ngủ
Thỉnh thoảng trong đêm, người làng từ các ngõ gạch lở lói
không còn thấy ngôi chùa đâu
Chỉ có lớp lớp những đầu xà chạm hoa lá và cột lớn
đang chồng lên nhau
là không ngừng được nối mộng
Tháp đá vươn lên mãi
Từng mảnh sân gạch vồ lát xong đêm trước
đêm sau được làm từ đầu
Lúc đó, tượng Phật không còn bằng gỗ được sơn thếp
mà chính các nghệ nhân đã ngồi trên những đoá sen ướt sũng
vớt lên từ ao làng
Ngoài bãi đất rộng, chợ phiên vẫn họp
trong gió từ lòng đất dựng lên hun hút
Trăng phủ sáng rực những tốp người gồng gánh
Việc mua bán diễn ra qua những lời thì thầm
Cha con người xẩm mù lặng lẽ ngồi ở góc chợ
Lời ca đột nhiên vang lên về những đời sống
chưa bao giờ khuất bóng từ thuở ngôi làng
trồng những đọt măng đầu tiên
Đám rước vẫn nối dài từ những chân trời
Nhưng không thể nào biết hàng nghìn người áo khăn sặc sỡ
đang hò reo những gì
Quanh xới vật chen chúc người cổ vũ
không hề vang lên một tiếng động nhỏ
Mọi trò chơi tưng bừng trong lặng im
Cờ quạt rực rỡ lặng im
Giữa nước bạc, Tễu giáo trò tung tăng lặng im
Thị Mầu cuống quýt ghẹo tiểu trên chiếu hoa đỏ rực lặng im
Người già nhịp nhàng cúng tế lặng im
Đôi lứa vội vã vụng trộm lặng im
Chỉ nghe rõ mồn một tiếng vỗ cánh gấp gáp của bầy hạc gỗ
đang bay lên từ mái đình