Thơ » Việt Nam » Cận đại » Nguyễn Khuyến » Thơ chữ Hán
Đăng bởi Vanachi vào 05/04/2007 15:12, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 09/07/2017 13:04
今夏苦太熱,
草枯澤亦竭。
益之以西風,
何物不靡滅。
矧予病且貧,
行年近丘穴。
井非無清泉,
飲之徒汗血。
飯非無羹和,
食之不可咽。
裸程如不恭,
孤立若苦節。
嗟此百罹逢,
胡為又切切。
Kim hạ khổ thái nhiệt,
Thảo khô trạch diệc kiệt.
Ích chi dĩ tây phong,
Hà vật bất mỹ diệt.
Thẩn dư bệnh thả bần,
Hành niên cận khâu huyệt.
Tỉnh phi vô thanh tuyền,
Ẩm chi đồ hãn huyết.
Phạn phi vô canh hoà,
Thực chi bất khả yết.
Khoả trình như bất cung,
Cô lập nhược khổ tiết.
Ta thử bách ly phùng,
Hồ vi hựu thiết thiết.
Mùa hè này khổ vì nóng nực quá,
Cỏ khô, ao đầm cũng cạn.
Hơn nữa lại có gió Tây,
Vật gì mà chẳng tàn tạ.
Huống chi ta đã ốm lại nghèo,
Tuổi tác đã gần kề miệng lỗ.
Giếng không phải không có nước trong,
Nhưng uống vào chỉ thêm vã mồ hôi.
Cơm không phải không có canh,
Nhưng ăn vào không nuốt được.
Cởi trần ra thì tưởng như khiếm nhã,
Đứng một mình thì như người giữ khổ tiết.
Than ôi! đã gặp phải lúc rắc rối trăm chiều,
Sao lại còn khe khắt với nhau thế này nữa.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 04/04/2007 15:12
Hè này nóng khổ quá!
Cỏ khô, đầm cạn cả.
Lại thêm ngọn gió tây,
Vật gì chẳng tàn tạ?
Huống ta ốm lại nghèo,
Tuổi gần kề bên mả,
Giếng không phải không trong.
Uống vào mồ hôi vã.
Cơm không phải không canh,
Ăn vào nuốt chẳng đã.
Đứng lẻ cũng chơ vơ,
Cởi trần e suồng sã.
Than ôi! Khổ trăm chiều!
Sao lại còn nghiệt ngã?
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 14/09/2014 22:14
Hè này nóng nực như hun
Đồng khô cỏ cháy trơ bùn đầm ao
Còn thêm những trận gió Lào
Muôn loài chẳng sót loài nào chẳng thiêu
Phận ta đau ốm lại nghèo
Tuổi kề miệng lỗ còn nhiều long đong
Giếng đâu đã cạn nước dòng
Uống vào khổ nỗi ròng ròng mồ hôi
Cơm ngon canh ngọt tiếp mời
Ăn vào đâu có nuốt trôi nổi nào
Ở trần suồng sã làm sao
Một mình giữ tiết thế nào cho đang
Trăm chiều rắc rối nặng mang
Sao còn nghiệt ngã buộc ràng nhau thêm
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 14/01/2017 14:54
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 12/05/2017 20:12
Hè nầy nóng khổ quá chừng
Cỏ khô đầm cạn cả vùng ghê thay
Lại thêm một ngọn gió tây
Vật chi chẳng héo tàn ngay được nào
Huống chi ta ốm lại nghèo
Tuổi kề bên mả một ngày chửa xa
Giếng đâu có phải nước dơ
Uống vào liền vã ra mồ hôi ngay
Cơm đâu phải bát canh đầy
Ăn vào khó nuốt khổ thay cho mình
Cởi trần nghĩ cũng hổ tuồng
Đứng riêng thêm tủi phận mình lẻ loi
Trăm chiều khổ cực than ôi
Xót xa cất tiếng kêu trời có nghe
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 01/09/2018 20:58
Hè này nóng nực quá,
Cỏ khô, đầm cũng cạn.
Lại có gió Tây qua,
Vật gì mà chẳng tàn.
Huống ta ốm lại nghèo,
Tuổi miệng lỗ kề theo.
Giếng không phải không trong,
Uống mồ hôi ròng ròng
Cơm không phải không canh,
Ăn vào khó nuốt nhanh.
Cởi trần tưởng khiếm nhã,
Đứng mình thật nghiệt ngã.
Than ôi! rắc rối trăm chiều,
Sao còn khe khắt lắm điều với nhau.