Trong thiên hạ có anh giả điếc,
Khéo ngơ ngơ ngác ngác, ngỡ là ngây!
Chẳng ai ngờ sáng tai họ, điếc tai cày,
Lối điếc ấy sau này em muốn học.
Toạ trung đàm tiếu, nhan như mộc,
Dạ lý phan viên, nhĩ tự hầu.

Khi vườn sau, khi ao trước, khi điếu thuốc, khi miếng trầu, khi chè chuyên năm bảy chén, khi Kiều lẩy một đôi câu,
Sáng một chốc, lâu lâu rồi lại điếc.
Điếc như thế ai không muốn điếc?
Điếc như anh dễ bắt chước ru mà!
Hỏi anh, anh cứ ậm à!


Bài này Nguyễn Khuyến chế một ông bạn thân giả cách điếc, thấy gì có lợi cho mình thì nhanh nhẹn hưởng ứng ngay, nhưng còn điều bận đến mình thì ậm à như không nghe thấy.


[Thông tin 3 nguồn tham khảo đã được ẩn]