Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Thanh Hiên thi tập » Mười năm gió bụi (1786-1795)
行腳無根任轉蓬,
江南江北一囊空。
百年窮死文章裏,
六尺浮生天地中。
萬里黃冠將暮景,
一頭白髮散西風。
無窮今古傷心處,
依舊青山夕照紅。
Hành cước vô căn nhiệm chuyển bồng,
Giang nam giang bắc nhất nang không.
Bách niên cùng tử văn chương lý,
Lục xích phù sinh thiên địa trung.
Vạn lý hoàng quan tương mộ cảnh,
Nhất đầu bạch phát tản tây phong.
Vô cùng kim cổ thương tâm xứ,
Y cựu thanh sơn tịch chiếu hồng.
Chân không bén rễ, mặc cho trôi giạt như ngọn cỏ bồng.
Một chiếc đãy rỗng không, đi hết phía nam sông, lại phía bắc sông.
Cuộc đời trăm năm, kiết xác với văn chương.
Tấm thân sáu thước, lênh đênh trong vòng trời đất.
Đội mũ vàng, đi muôn dặm, cảnh đã xế chiều.
Mái tóc bạc lốm đốm, gió tây thổi tung.
Chuyện kim cổ gợi lại bao nhiêu điều thương tâm.
Dãy núi xanh đằng kia vẫn nhuốm bóng chiều hồng như cũ.
Trang trong tổng số 1 trang (8 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 11/07/2005 22:25
Chân không bén rễ bước long đong,
Đất bắc trời nam, túi rỗng không.
Chết giữa văn chương đời lẩn quẩn,
Sống trong trời đất kiếp bình bồng.
Mũ vàng muôn đặm chiều hầu xế,
Tóc bạc trên đầu gió thổi tung.
Kim cổ xiết bao lòng cám cảnh,
Non xanh như cũ bóng chiều hồng.
Kiếp cỏ bồng chân không bén rễ,
Bắc rồi nam túi nhẹ ven sông.
Văn chương thác vẫn đèo bòng,
Thân trôi nổi mãi trong vòng kiền khôn.
Dặm hoàng quan bồn chồn nắng tắt,
Gió lạnh lùng thổi bật mái sương.
Xưa nay xiết nỗi đoạn trường,
Non xanh dưới ánh tà dương nhuộm hồng.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 06/12/2013 22:40
Chân bước vô căn tựa cỏ bồng
Rỗng không một túi bắc nam sông
Trăm năm chết giữa văn chương kiếp
Sáu thước sinh trong trời đất không
Vạn dặm mũ vàng chiều bóng xế
Mái đầu tóc bạc gió tây tung
Thương tâm kim cổ bao câu chuyện
Chiều nhuốm non xanh vẫn sắc hồng
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 05/08/2014 14:13
Không rễ như bồng chuyển khắp nơi,
Sông nam sông bắc túi không thôi.
Trăm năm nghèo chết trong thi phú,
Sáu thước phiêu linh giữa đất trời.
Vạn dặm mũ vàng chiều sắp tối,
Một thân đầu bạc gió tơi bời.
Gợi sầu kim cổ thương tâm ấy,
Núi biếc nằm trơ dưới nắng phai.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/10/2014 08:50
Chân không bén rễ tựa thân bồng
Bến bắc bờ nam một túi không
Chết giữa văn chương đời lận đận
Sống trong trời đất kiếp long đong
Mũ vàng muôn dặm chiều buông xế
Tóc bạc đầu ai gió thổi lồng
Bao chuyện cổ kim lòng ảo não
Non xưa lãng đãng bóng chiều hồng.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 20/05/2018 19:46
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 22/09/2019 08:39
Chân không bén rễ, giạt thân bồng,
Hết bắc lại nam túi rỗng không.
Cuộc thế văn chương nghèo kiết xác,
Tấm thân sáu thước kiếp long đong.
Mũ vàng muôn dặm đi chiều xế,
Lốm đốm bạc đầu, gió thổi tung.
Kim cổ gợi bao lòng ảo nảo,
Núi xanh kia vẫn nhuốm chiều hồng.
Gửi bởi hongha83 ngày 29/08/2022 20:54
Giống ngọn bồng khô mặc chuyển lay.
Khi nam lúc bắc khúc sông này.
Trăm năm văn nghiệp nghèo khi chết.
Sáu thước bôn ba tháng lại ngày.
Xế bóng đai vàng bươn bải ruổi.
Bơ phờ tóc bạc gió tây bay.
Đau lòng nghĩ cảnh xưa nay đã.
Núi biếc còn đây ánh dương bày.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 09/12/2023 13:36
Khắp nơi lăn lộn một cành bồng,
Hết bắc rồi nam túi rỗng không.
Cái kiếp văn chương nghèo đến chết,
Chiếc thân chìm nổi vất không cùng.
Mã vàng muôn dặm chiều gần muộn,
Tóc bạc đầy đầu gió thổi tung.
Nghĩ chuyện xưa nay bao cám cảnh,
Non xanh như cũ ánh tà hồng.