Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Thanh Hiên thi tập » Mười năm gió bụi (1786-1795)
桃花桃葉落紛紛,
門掩斜扉一院貧。
住久頓忘身是客,
年深更覺老隨身。
異鄉養拙初防俗,
亂世全生久畏人。
流落白頭成底事,
西風吹倒小烏巾。
Đào hoa, đào diệp lạc phân phân,
Môn yểm tà phi nhất viện bần.
Trú cửu đốn vong thân thị khách,
Niên thâm cánh giác lão tuỳ thân.
Dị hương dưỡng chuyết sơ phòng tục,
Loạn thế toàn sinh cửu uý nhân.
Lưu lạc bạch đầu thành để sự,
Tây phong xuy đảo tiểu ô cân.
Hoa đào, lá đào rụng lả tả.
Cánh cổng xiêu vẹo, mái nhà bần bạc.
Trú ngụ ở đây lâu ngày, quên bẵng mình là khách,
Trải qua nhiều năm tháng, biết tuổi già đã đến rồi!
Ở nơi đất khách quê người, đành giả vụng, đề phòng động đến kẻ tục,
Sống buổi loạn lạc, muốn giữ toàn tính mệnh, thấy ai cũng sợ.
Xiêu giạt đến bạc đầu mà nào được việc gì đâu!
Ngọn gió tây thổi rơi chiếc khăn đen nhỏ!
Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 11/07/2005 21:09
Hoa lá vườn đào rụng tả tơi,
Một nhà bần bạc cổng xiên cài.
Ở lâu quên bẵng mình dân ngụ,
Sống mãi hay đâu tuổi lão rồi!
Đất khách giả ngây phòng kẻ tục,
Giữ mình thời loạn sợ lòng người.
Linh đinh đầu bạc không nên chuyện,
Ngọn gió tây thổi chiếc khăn rơi.
Gửi bởi Hùng NT ngày 26/11/2011 15:44
Có 1 người thích
亂世全生九畏人 có thể viết như sau không?
亂世全生久畏人 nghĩa là Thời loạn muốn bảo toàn tính mệnh nên thường sợ người.
xin góp ý thêm!
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 06/12/2013 22:36
Hoa lá đào rơi rụng tả tơi
Nhà nghèo xiêu vẹo cửa then rời
Trọ lâu quên bẵng làm thân khách
Năm mãi hay ru đến lão thời
Giả vụng quê xa phòng thói tục
Giữ mình đời loạn sợ luôn người
Bạc đầu lưu lạc nào nên việc
Thổi rớt khăn thâm trận gió đoài
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/10/2014 08:46
Cành đào hoa lá rụng bời bời
Nhà nát một gian cửa rã rời
Trọ mãi quên mình đâu phải khách
Năm dài tóc trắng chẳng chừa người
Tha hương giả vụng cho xong chuyện
Đời loạn yên thân trót lụy ai
Tóc bạc nổi trôi công nghiệp hão
Gió tây thổi bạt chiếc khăn bay.
Gửi bởi PH@ ngày 18/04/2016 10:21
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi PH@ ngày 15/12/2017 23:38
Đào lá đào hoa rụng rất nhiều
Cổng che liếp vẹo một sân nghèo
Trú lâu quên bẵng mình là khách
Năm trải biết rằng lão đuổi theo
Quê khách giả ngây phòng kẻ tục
Sợ người giữ mạng buổi gieo neo
Bạc đầu lưu lạc không thành nghiệp
Khăn thẫm gió tây thổi lật vèo.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 19/05/2018 19:54
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 22/12/2019 19:29
Sương trắng sao dày bạc rõ trông,
Kêu buồn dế lạnh, vách bên đông.
Tiếng thu muôn dặm, làm cây rụng.
Lạnh ngắt không mây mặt nhật hồng.
Tóc bạc tuổi già, thương bạn quá!
Ở lâu chưa ngán núi xanh trông.
Chân trời buồn nhất người đang mệt,
Nằm bệnh suốt năm bến Quế sông.
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 17/03/2020 16:08
Đào rụng đầy sân lá tiếp hoa,
Một gian lều nát khép lơ là.
Trọ lâu quên bẵng thân là khách,
Tới mãi thành quen tuổi cõng già.
Thời loạn, nể người mong sống trọn,
Thói đời giả vụng chút phòng xa.
Nổi chìm tóc bạc chưa nên việc,
Thổi bật khăn đầu trận gió qua.
Gửi bởi Đồng Thành ngày 13/08/2020 11:56
Lá hoa đào rụng tả tơi,
Cảnh nhà bần bạc rã rời cổng ra.
Quên mình lâu đã khách xa,
Trải qua năm tháng biết ra đã già.
Giả khờ phòng tục nơi xa,
Giữ mình buổi loạn ai mà chẳng kiêng!
Bạc đầu trôi giạt việc nên?
Gió tây thổi bạt khăn đen rơi rồi.
Gửi bởi Đào Nghi ngày 30/04/2021 20:27
Đã sửa 3 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 29/08/2022 20:02
Hoa, lá cây đào rụng khắp sân.
Một căn nhà nát kiếp cơ bần.
Ở lâu chợt nhớ ta là khách.
Năm tháng qua rồi hoá lão nhân.
Giả ngố đần ngu phòng kẻ tục.
Nhường người lúc loạn để yên thân.
Phơ phơ mái tóc còn chưa trọn.
Thổi lật khăn thâm gió bụi trần.