Thơ » Việt Nam » Hậu Lê, Mạc, Trịnh-Nguyễn » Nguyễn Trãi » Ức Trai thi tập » Thơ làm trong khi chưa thành công
樁木重重海浪前,
沉江鐵鎖亦徒然。
覆舟始信民猶水,
恃險難憑命在天。
禍福有媒非一日,
英雄遺恨幾千年。
乾坤今古無窮意,
卻在滄浪遠樹煙。
Thung mộc trùng trùng hải lãng tiền,
Trầm giang thiết toả diệc đồ nhiên.
Phúc chu thuỷ tín dân do thuỷ,
Thị hiểm nan bằng mệnh tại thiên.
Hoạ phúc hữu môi phi nhất nhật,
Anh hùng di hận kỷ thiên niên.
Kiền khôn kim cổ vô cùng y,
Khước tại Thương Lang viễn thụ yên.
Cọc gỗ lớp lớp trồng trước sóng biển,
Xích sắt cũng được trầm dưới nước để phong toả như thế.
Thuyền có bị lật mới biết rằng dân chẳng khác gì nước,
Cậy vào địa thế hiểm trở cũng khó bằng mệnh trời.
Hoạ phúc đều có duyên do, đâu phải chỉ một ngày,
Anh hùng để lại mối hận nghìn năm.
Xưa nay ý trời đất thì vô cùng tận,
Lui về chốn cây cỏ mây trời ở đất Thương Lang xa xôi.
Trang trong tổng số 2 trang (12 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vanachi ngày 30/07/2005 11:48
Lớp lớp cọc ngăn giữa sóng nhồi,
Thêm ngầm dây sắt, uổng công thôi.
Lật thuyền, thấm thía: dân như nước,
Cậy hiểm mong manh: mệnh ở trời.
Họa phúc có nguồn, đâu bỗng chốc?
Anh hùng để hận, dễ gì nguôi?
Xưa, nay, trời đất vô cùng ý,
Nơi sóng xanh cây khói tuyệt trời...
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 30/07/2005 12:04
Sóng biển mênh mang cọc điệp trùng
Ngăn sông xích sắt luống toi công
Lật thuyền mới biết dân như nước
Cậy hiểm không xong trách Hoá công
Hoạ phúc phải đâu trong phút chốc
Anh hùng ôm hận với non sông
Ý dân muôn thuở là thiên ý
Khói toả cây xa sóng chập chùng
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 30/07/2005 12:05
Chập chùng sóng bạc khói chơi vơi
Dân ý xưa nay vốn ý trời
Tráng sĩ thiên thu đành nuốt hận
Sơn hà chìm đắm lỗi nơi ai ?
Lật thuyền chớ trách trời quay mặt
Cậy hiểm sao bằng nước chảy xuôi
Cọc gỗ trùng trùng, trơ sóng biển
Chăng sông xích sắt, chỉ mua cười!
Gửi bởi Vanachi ngày 10/04/2007 20:12
Cọc đóng trùng trùng trước sóng khơi
Lại ngầm lưới sắt bủa nơi nơi
Đắm thuyền biết hẳn dân như nước
Dựa hiểm bằng đâu mệnh tại trời
Phúc họa chẳng thành do một buổi
Anh hùng lưu hận mãi muôn đời
Xưa nay vẫn ý càn khôn ấy
Cây khói trời Thương trở lại thôi.
Gửi bởi Vanachi ngày 05/09/2008 21:35
Lớp lớp rào lim ngăn sóng biển,
Khoá sông xích sắt cũng vầy thôi.
Lật thuyền mới rõ dân như nước,
Cậy hiểm khôn xoay mệnh ở trời.
Hoạ phúc gây mầm không một chốc,
Anh hùng để hận mấy trăm đời.
Vô cùng trời đất gương kim cổ,
Cây khói xa mù bát ngát khơi.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 20/10/2014 14:48
Sóng khơi cọc đóng trùng trùng,
Lại thêm lưới sắt giữa dòng bủa ngăn.
Lật thuyền nước cũng như dân,
Dựa vào đất hiểm người không bằng trời.
Anh hùng lưu hận muôn đời,
Nên hư đâu phải một ngày mà ra.
Đất trời man mác bao la,
Thương Lang cây khói chốn xa hãy về.
Gửi bởi PH@ ngày 24/03/2016 16:05
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi PH@ ngày 06/11/2017 16:55
Trước sóng biển giăng cọc chập trùng
Chìm sông khoá sắt, cũng toi công
Lật thuyền mới tin dân như nước
Cậy hiểm có bằng thiên mệnh không?
Hoạ phúc duyên do đâu bỗng chốc
Anh hùng ôm hận vạn năm cùng
Xưa nay thiên ý vô cùng tận
Về ẩn Thương Lang núi khói sông.
Gửi bởi hongha83 ngày 25/05/2016 08:31
Cọc gỗ từng từng chắn biển Đông,
Sông ngầm xích sắt cũng hoài công!
Dân như nước đó, thuyền hay lật,
Mệnh ở trời kia hiểm khó phòng!
Đâu bỗng chốc gây mầm hoạ phúc,
Mấy ngàn năm để hận anh hùng!
Xưa nay trời đất vô cùng ý:
Nước thẳm, cây xa, khói mịt mùng...
Gửi bởi hongha83 ngày 19/06/2016 09:54
Cọc gỗ trùng trùng trước sóng khơi,
Ngang sông khoá sắt uổng mà thôi.
Lật thuyền mới biết dân là nước,
Cậy hiểm khôn xoay mệnh tại trời.
Hoạ phúc có nguồn đâu một buổi,
Anh hùng để hận mấy nghìn đời.
Càn khôn nay trước vô cùng ý,
Lại ở khơi xa cây khói vời.
Cọc gỗ trùng trùng trấn bể khơi,
Dưới dòng xích sắt uổng công thôi.
Lật thuyền mới biết dân như nước,
Cậy hiểm nào hay mệnh ở trời.
Hoạ phúc có nguồn đâu bỗng chốc,
Anh hùng di hận biết bao nguôi.
Xưa nay trời đất vô cùng ý,
Nước biếc cây sông đượm khói vời.
Trang trong tổng số 2 trang (12 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối