44.25
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại

Đăng bởi tôn tiền tử vào 14/08/2015 00:57

Hai cô thiếu nữ đi ra đồng
(Một cô ở chợ, một cô ở đồng)
Hai cô thiếu nữ đi ra đồng,
Một mảnh lụa hồng, một vóc vải đen.

Hai cô rủ nhau đi xuống đầm
(Cô đi chân không, cô đi dép đầm)
Hai cô rủ nhau đi xuống đầm,
Bóng lụa hồng tách bóng vải thâm.

Mỗi người tay xách một giỏ mây,
Băng đi tha thướt dưới bóng nhành cây.
Mỗi người tay xách một giỏ mây,
Cô này bắt cá, cô này hái hoa...

Rồi lại rủ nhau đi về.
Một cô nhẹ nhàng, một cô nặng nề.
Rồi lại rủ nhau đi về.
Giỏ cá cũng gần kề với giỏ bông.

Gặp bà lão khóc dựa bên đường,
Hai cô mới ngừng để hỏi tỏ tường.
Gặp bà lão khóc dựa bên đường,
Nghe tỏ tường cả hai động lòng thương.

Bà kia còn ba mụn cháu thơ,
Mồ côi cha mẹ, cùng bà bơ vơ...
Bà kia còn ba mụn cháu thơ,
Nhà tranh hết gạo biết nhờ cậy ai?

Cô ở đồng tay đưa giỏ cá:
“Bà ơi, cá ni bán được giá cao.”
Cô ở đồng tay đưa giỏ cá:
“Bà lấy hết đi, bán được khá tiền.”

Lão bà nước mắt đổ chan hoà
Thốt ra mấy lời cảm ân thật thà
Lão bà nước mắt đổ chan hoà
Rằng: “Cô thật là tiên xuống cứu tôi.”

Cô ở chợ tay đưa giỏ bông:
“Bà ơi, thứ này bán được tiền không?”
Cô ở chợ tay đưa giỏ bông:
“Nếu bà muốn bán, cho bông cháu bà.”

Bà lão cười rồi lại nói vầy:
“Ở đồng có ai mua chi thứ này”
Bà lão cười rồi lại nói vầy:
“Cháu nhà trông gạo, bông này quản chi.”

Xong mới từ hai cô mà đi...
Cấp củm giỏ mây, buổi cơm trẻ nhi.
Xong mới từ hai cô mà đi...
Một cô thì lại nghĩ chi, thở dài...

Hai cô thiếu nữ đi khỏi đồng,
Cô ở đồng bay nhẹ bổng tấm lòng.
Hai cô thiếu nữ đi khỏi đồng.
Cô áo hồng mang nặng cái giỏ bông...


(Phụ nữ tân văn, 1933)

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]