Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Thanh Hiên thi tập » Mười năm gió bụi (1786-1795)
十載風塵去國賒,
蕭蕭白髮寄人家。
長途日暮新遊少,
一室春寒舊病多。
壞壁月明蟠蜥蜴,
荒池水涸出蝦蟆。
行人莫誦登樓賦,
強半春光在海涯。
Thập tải phong trần khứ quốc xa,
Tiêu tiêu bạch phát ký nhân gia.
Trường đồ nhật mộ tân du thiểu,
Nhất thất xuân hàn cựu bệnh đa.
Hoại bích nguyệt minh bàn tích dịch,
Hoang trì thuỷ hạc xuất hà ma.
Hành nhân mạc tụng “Đăng lâu phú”,
Cưỡng bán xuân quang tại hải nha.
Bỏ quê hương đi suốt mười năm trong gió bụi,
Đầu bạc lốm đốm, còn phải ăn nhờ ở đậu,
Cảnh hiện nay của ta là cảnh đường đi còn dài mà trời đã về chiều, lại không tìm ra bạn mới!
Giữa mùa xuân, nhà lạnh ngắt, bệnh cũ tái phát.
Dưới ánh trăng, thạch sùng leo trên vách nát.
Chiếc ao hoang, nước cạn khô, chỉ còn thấy ếch nhái.
Ai xa quê hương chớ đọc bài phú Đăng lâu.
Quá nửa đời người, ta còn ở nơi chân trời góc biển.
Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối
Gửi bởi Vanachi ngày 11/07/2005 21:11
Gió bụi mười năm biệt cố hương
Bơ phờ đầu bạc, đất người nương
Bệnh nhiều, xuân lạnh, nhà đơn chiếc
Bạn ít, chiều sang, bước dặm trường.
Trăng sáng, thạch sùng leo vách nát,
Nước khô, ếch nhái nhảy đầm hoang.
Khách đường chớ đọc Đăng lâu phú
Quá nửa đời người giạt một phương.
Mười năm gió bụi biệt gia hương,
Nương cửa người phơ mái tóc sương!
Bạn ít ngày chiều đường dịu vợi,
Bệnh nhiều xuân vắng quán thê lương.
Trăng soi vách thủng đoanh lằn mối,
Nước cạn đầm hoang rộn ễnh ương.
Già nửa xuân quang thân góc bể
Qua đường chớ đọc phú lầu Vương.
Gửi bởi Vodanhthi ngày 13/02/2009 08:44
幽居
十載風塵去國賒
蕭蕭白髮寄人家
長途日暮新遊少
一室春寒舊病多
壞壁月明蟠蜥蜴
荒池水涸出蝦蟆
行人莫誦豋樓賦
强半春光在海涯
Gửi bởi tôn tiền tử ngày 06/12/2013 22:37
Mười năm gió bụi bỏ quê xa
Đầu bạc bơ phờ ở trọ nhà
Xế bóng đường dài thưa bạn mới
Một nhà xuân lạnh lắm đau qua
Trăng suông vách nát thằn lằn chạy
Nước cạn ao hoang ếch nhái ra
Đừng đọc "Đăng lâu" người viễn xứ
Tuổi xuân quá nửa lạc trời xa
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Vanachi ngày 05/08/2014 14:23
Mười năm dầu dãi kiếp tha hương,
Lữ khách năm dài, tóc điểm sương.
Chiều xuống đường xa, bè bạn vắng,
Xuân về gác lạnh, bệnh sầu vương.
Vách hư, lổn ngổn loài lằn mối,
Ao cạn, om sòm lũ ễnh ương.
Quá nửa cuộc đời nơi góc bể,
Đọc "Đăng lâu phú" chỉ thêm thương.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/10/2014 08:47
Mười năm gió bụi bỏ quê xa
Đầu bạc phơ phơ ở trọ nhà
Trời tối đường dài bè bạn ít
Xuân tàn, nhà chiếc bệnh tình đa
Trăng soi vách nát giun bò đến
Nước cạn ao hoang ếch nhảy ra
Bài phú “Đăng lâu” thôi chớ đọc
Nửa đời góc bể tội phần ta.
Gửi bởi PH@ ngày 31/12/2017 10:03
Gió bụi mười năm xa xứ rồi
Xác xơ tóc trắng trọ nhà người
Đường dài chiều muộn kết giao ít
Nhà vắng xuân hàn lắm bệnh phơi
Vách nát trăng suông luồn rắn mối
Ao hoang nước cạn ễnh ương chơi
Người đi chớ đọc “Đăng lâu phú”
Góc biển ở đây quá nửa đời.
Mười năm gió bụi chốn xa xôi
Đầu bạc xác xơ trọ đất người
Chiều muộn đường dài thưa bạn mới
Lạnh xuân nhà vắng bệnh xưa khơi
Vách hư trăng sáng thằn lằn cuộn
Nước cạn ao hoang nhái nhảy chơi
Bài phú “Đăng lâu” người chớ đọc
Tuổi xuân quá nửa ở chân trời.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 19/05/2018 20:23
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Lương Trọng Nhàn ngày 21/09/2019 18:59
Gió bụi mười năm, xa cố hương,
Bạc đầu lốm đốm, mãi tha phương.
Đường dài, trời xế, không còn bạn,
Nhà lạnh bệnh về thật thê lương.
Dưới nguyệt thạch sùng leo vách nát,
Cạn khô ao nước, tiếng ểnh ương.
Xa quê nhớ đọc “Đăng lâu phú”
Quá nửa đời ta lạc cố hương.
Gửi bởi Đồng Thành ngày 13/08/2020 16:21
Mười năm gió bụi tha phương,
Bạc đầu lốm đốm cố hương nhớ hoài.
Chiều tà không bạn đường dài,
Bệnh về xuân vắng hình hài thê lương.
Thạch sùng dưới nguyệt leo tường,
Cạn khô ao nước ểnh ương lên đường.
Xa quê nhớ “Phú Lầu Vương”,
Nửa đời ta lạc cố hương thương sầu.
Trang trong tổng số 2 trang (11 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối