Thơ » Việt Nam » Nguyễn » Nguyễn Du » Thanh Hiên thi tập » Mười năm gió bụi (1786-1795)
踏遍天涯又海涯,
乾坤隨在即為家。
平生不起蒼蠅念,
今古誰同白蟻窩。
寥落壯心虛短劍,
蕭條旅悶對時歌。
閉門不識春深淺,
但見棠藜落盡花。
Đạp biến thiên nha hựu hải nha,
Càn khôn tuỳ tại tức vi gia.
Bình sinh bất khởi thương dăng niệm,
Kim cổ thuỳ đồng bạch nghĩ oa?
Liêu lạc tráng tâm hư đoản kiếm,
Tiêu điều lữ muộn đối thì ca.
Bế môn bất thức xuân thâm thiển,
Đãn kiến đường lê lạc tận hoa.
Đi khắp chân trời góc biển,
Trong khoảng trời đất, đến đâu là nhà đó.
Bình sinh chưa hề có ý nghĩ của loài ruồi nhặng,
Xưa nay ai lại cùng chung tổ với lũ mối?
Tráng tâm lâm vào cảnh tịch mịch, phụ cả cây đoản kiếm.
Nỗi buồn lữ thứ càng trở nên tiêu điều khi nghe những bài hát đương thời.
Cửa ngõ đóng kín, chẳng biết xuân sớm hay muộn nữa,
Chỉ thấy cây đường lê rụng hết hoa rồi.
Trang trong tổng số 1 trang (9 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 11/07/2005 22:00
Chân mây góc bể dạo qua rồi
Đâu chẳng nhà ta giữa đất trời
Câu chuyện ruồi xanh đâu nghĩ tới
Cái hang mối trắng chẳng thèm chơi
Thời ca lắng mãi buồn thân khách
Đoản kiếm nhìn thêm thẹn chí trai.
Đóng cửa không hay xuân sớm muộn,
Đường lê hoa đã rụng tơi bời.
Góc biển chân mây khắp chốn qua
Đến đâu trời đất cũng là nhà
Bình sinh chẳng nghĩ ruồi xanh ý
Kim cổ ai cùng kiến trắng tha
Tịch mịch chí trai rầu đoản kiếm
Tiêu điều sầu lữ lắng thời ca
Then cài sớm muộn xuân nào biết
Chỉ thấy đường lê rụng hết hoa.
Góc biển chân mây bước chẳng ngưng
Đất trời đâu đến ấy phòng cung
Nghĩ suy không để ruồi xanh bám
Ăn ở đâu cho kiến trắng chung
Sầu khách tiêu điều ca dễ lắng
Tráng tâm lưu lạc kiếm khôn dùng
Cửa cài không biết xuân còn hết
Chỉ thấy hoa lê rụng kiệt cùng
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi hongha83 ngày 30/04/2014 10:42
Chân mây góc bể dạo qua rồi
Đâu chẳng nhà ta giữa đất trời
Cái chuyện ruồi xanh không nghĩ tới
Cái hang kiến trắng chẳng thèm chơi
Thời ca lắng mãi buồn thân khách
Đoản kiếm nhìn thêm thẹn chí trai
Đóng cửa không hay xuân sớm muộn
Đường lê hoa đã rụng tơi bời
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 26/10/2014 08:53
Góc bể chân trời dạo bước qua
Đất trời đâu cũng chính quê ta
Cái hang kiến trắng không thèm đến
Câu chuyện ruồi xanh chẳng nghĩ qua
Hổ thẹn chí trai trông đoản kiếm
Não nùng thân khách lắng thời ca
Cài song đâu thiết xuân về nữa
Chỉ thấy đường lê rụng hết hoa.
Gửi bởi Lương Trọng Nhàn ngày 21/09/2019 20:36
Đi khắp chân trời góc biển qua,
Đất trời đâu cũng chính là nhà.
Bình sinh ruồi nhặng chưa hề nghĩ,
Chung tổ với cùng lũ mối xa.
Hổ thẹn tráng tâm phụ đoản kiếm.
Nỗi buồn lữ thứ lắng thời ca.
Then cài chẳng biết xuân về nữa,
Chỉ thấy đường lê rụng hết hoa.
Gửi bởi Đồng Thành ngày 14/08/2020 20:06
Chân trời góc biển đi qua,
Đất trời đâu cũng là nhà với ta.
Ai cùng tổ lũ mối xa,
Bình sinh ruồi nhặng nghĩ ra chẳng màng.
Tráng tâm thẹn với kiếm mang,
Nỗi buồn lữ thứ vọng vang ca về.
Then cài chẳng biết xuân quê,
Nhìn ra chỉ thấy đường lê hoa tàn.
Gửi bởi hongha83 ngày 29/08/2022 20:16
Chân trời góc biển đã từng qua.
Trú ở nơi đâu cũng tựa nhà.
Chuyện lũ ruồi xanh nào nghĩ tới.
Tổ loài mối trắng chẳng lân la.
Anh hùng nghĩ thẹn thanh gươm ngắn.
Lãng khách nghe sầu khúc tráng ca.
Cửa đóng nào hay xuân sớm muộn.
Cây lê đã rụng tả tơi hoa.
Gửi bởi 101 ngày 08/07/2023 02:47
Từng trải góc bể chân mây,
Đến đâu cũng thấy rằng đây là nhà.
Bình sinh, ruồi nhặng, bỏ qua,
Cả hang mối nữa, sao mà sánh ngang?
Gươm ngắn, ta nỡ phụ phàng,
Nghe ca khúc mới, ta càng nhớ quê.
Ngõ cài, nào biết xuân về,
Hải đường trắng rụng, não nề, hết hoa.