Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Ngân Vịnh » Ngày thường đam mê (1996)
Cái ngày tóc chấm muối tiêu
mới tìm thấy bến bờ yêu thực lòng
em không là mớ bòng bong
dây mơ rễ má cột tròng cổ tôi
Em là cái lá trầu hôi
nợ duyên đã đến quệt vôi cay nồng
tình em lửa ấm than hồng
kéo tôi ra khỏi mùa đông dại khờ
Một thời yêu cái vu vơ
đem thân hứng gió che mưa cho người
để rồi mới biết chợ trời
mới hay đen bạc cuộc đời phù du