Biết con nằm lại Trường Sơn
nắm xương đời lính giữ hồn cỏ lau
thời gian khép kín niềm đau
mà sao mẹ vẫn ra sau ngõ chờ

Ngày con sông trắng mưa mờ
ngày đồng bông lúa gối bờ vàng tươi
mắt nhìn vào chốn xa xôi
dấu chân đọng khói nẻo trời con đi

Thẫn thờ lối cỏ chia ly
vầng trăng xưa khuyết nói gì không hay
môi se gió lạnh bạc ngày
lặng im một bóng mẹ gầy chiều nghiêng

Nỗi buồn như vẫn còn nguyên
năm dài tháng rộng đè lên lưng còng
nhớ thương quặn thắt cõi lòng
con không về vẫn ngóng mong con về

Sương bay vấn vít bờ tre
chiều rơi ngày cạn làng quê đỏ đèn
đăm đăm mẹ vẫn đứng nhìn
mây trời lằng lặng hút chim khuất trời


2-3-1996

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]