Thơ » Pháp » Louis Aragon
Đăng bởi Vanachi vào 14/07/2006 06:20
C’était au beau milieu de notre tragédie
Et pendant un long jour assise à son miroir
Elle peignait ses cheveux d’or je croyais voir
Ses patientes mains calmer un incendie
C’était au beau milieu de notre tragédie
Et pendant un long jour assise à son miroir
Elle peignait ses cheveux d’or et j’aurais dit
C’était au beau milieu de notre tragédie
Qu’elle jouait un air de harpe sans y croire
Pendant tout ce long jour assise a son miroir
Elle peignait ses cheveux d’or et j’aurais dit
Qu’elle martyrisait à plaisir sa mémoire
Pendant tout ce long jour assise à son miroir
A ranimer les fleurs sans fin de l’incendie
Sans dire ce qu’un autre à sa place aurait dit
Elle martyrisait à plaisir sa mémoire
C’était au bon milieu de notre tragedie
Le monde ressemblait à ce miroir maudit
Le peigne partageait les feux de cette moire
Et ces feux éclairaient des coins de ma mémoire
C’était au beau milieu de notre tragédie
Comme dans la semaine est assis le jeudi
Et pendant un long jour assise à sa mémoire
Elle voyait au loin mourir dans son miroir
Un à un les acteurs de notre tragédie
Et qui sont les meilleurs de ce monde maudit
Et vous savez leur noms sans que je leur aie dits
Et ce que signifient les flammes des longs soirs
Et ses cheveux dorés quand elle vient s’asseoir
Et peigner sans rien dire un reflet d’incendie.
Đó là vào chính giữa lúc bi kịch của chúng ta
Vào trong một ngày dài ngồi bên chiếc gương của nàng
Nàng chải tóc vàng tôi tưởng như thấy
Đôi bàn tay kiên trì của nàng làm dịu một đám cháy
Đó là vào chính giữa lúc bi kịch của chúng ta
Và trong một ngày dài ngồi bên chiếc gương của nàng
Nàng chải mái tóc vàng và tôi cứ ngỡ
Đó là vào chính giữa lúc bi kịch của chúng ta
Nàng chơi một bài đàn hạc (harpe) mà không nghĩ là chơi
Trong suốt ngày dài ấy ngồi bên chiếc gương của nàng
Nàng chải mái tóc vàng và tôi cứ ngỡ
Nàng cố tình giày vò trí nhớ của nàng
Trong suốt ngày dài ấy ngồi bên chiếc gương của nàng
Khơi bùng lên mãi không thôi những hoa đám cháy
Chẳng nói điều người phụ nữ khác ở địa vị nàng chắc đã nói
Nàng cố tình giày vò trí nhớ của nàng
Đó là vào giữa lúc bi kịch của chúng ta
Thế giới giống như chiếc gương đáng nguyền rủa ấy
Chiếc lược phân chia ánh lửa óng ả đó
Và những ánh lửa ấy rọi sáng các ngóc ngách trí nhớ của tôi
Đó là vào chính giữa lúc bi kịch của chúng ta
Như ngày thứ năm ngồi trong tuần lễ
Và trong một ngày dài ngồi bên trí nhớ của nàng
Nàng nhìn thấy xa xa chết đi trong chiếc gương của nàng
Lần lượt từng người các diễn viên của bi kịch chúng ta
Và họ là các diễn viên ưu tú của thế giới đáng nguyền rủa này
Và các bạn biết tên của họ dù tôi không nói ra
Và các đám cháy những tối dài kia có nghĩa là gì
Và mái tóc vàng có nghĩa gì khi nàng đến ngồi
Và chải một ánh lửa đám cháy chẳng nói năng gì
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 14/07/2006 06:20
Cảnh bi kịch đôi ta đầy diễm tuyệt
Suốt ngày dài mải miết ngắm gương mơ
Tôi thấy nàng chải chuốt tóc vàng tơ
Tay nhẫn nại dịu êm cơn lửa cháy
Màn bi kịch đôi ta đầy lộng lẫy
Suốt ngày nàng ngơ ngẩn ngắm gương soi
Chải tóc vàng tôi bỗng thốt nên lời
Cảnh bi kịch đôi ta đầy diễm lệ
Nàng thơ thẫn chơi đàn hình như thế
Suốt ngày dài ngơ ngẩn ngắm gương soi
Chải tóc vàng tôi bỗng nói nên lời
Nàng thích thú đọa đây trang ký ức
Soi gương mãi suốt ngày ngồi thao thức
Muốn hồi sinh hoa cháy mãi không thôi
Mặc ai nói nàng chẳng thốt nên lời
Trang ký ức dày vò nàng thích thế
Cảnh bi kịch đôi ta đầy diễm lệ
Chung quanh kia thế giới giống gương tồi
Lửa chập chờn chiếc lược rẽ làm đôi
Ánh lửa kia bập bùng soi trí nhớ
Màn bi kịch đôi ta đầy rực rỡ
Như trong tuần ngơi nghỉ một thứ năm
Suốt ngày ngồi trong ký ức xa xăm
Nhìn gương xa mà nàng như mục kích
Chết dần mòn từng tên gây thảm kịch
Thế giới tồi ưu tú nhất ai đây
Không nhắc tên nhưng anh chắc đã hay
Lửa chiều buông dường như nhiều ý ngỏ
Tóc vàng hoe khi nàng đang ngồi đó
Ánh lửa hừng lặng lẽ chải không lời.
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Một ngày dài ngồi bên tấm gương soi
Nàng chải miết mái tóc vàng rực rỡ
Bàn tay nàng như kiên trì dập lửa
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Một ngày dài ngồi bên tấm gương soi
Nàng chải miết mái tóc vàng rực rỡ
Như lơ đãng dạo khúc đàn êm ả
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Suốt ngày dài ngồi bên tấm gương soi
Nàng chải miết mái tóc vàng rực rỡ
Như cố tình nàng dày vò trí nhớ
Suốt ngày dài ngồi bên tấm gương soi
Khơi bùng lên hoa lửa mãi không thôi
Chẳng nói như ai khi soi gương rực rỡ
Như cố tính nàng dày vò trí nhớ
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Cuộc đời oái oăm như tấm gương soi
Chiếc lược phân chia ánh lửa vàng óng ả
Làm loé sáng trong tôi bao trí nhớ
Ngay giữa hồi bi kịch của ta đây
Như thứ Năm cứ hàng tuần ngồi đó
Một ngày dài ngồi soi vào trí nhớ
Nàng thấy nhoà đi trong tấm gương soi
Các diễn viên bi kịch của ta đây
Và đấy là các diễn viên ưu tú
Và chẳng nêu tên mọi người đều rõ
Và rõ ý sâu xa đám lửa đêm dài
Và mái tóc vàng khi nàng đến ngồi soi
Và lẳng lặng chải ánh vàng rực lửa