Thơ » Pháp » Louis Aragon
Đăng bởi koukoubenko vào 30/12/2007 18:19, đã sửa 4 lần, lần cuối bởi koukoubenko vào 01/01/2008 04:16
J'empeche en respirant certaines gens de vivre
Je trouble leur sommeil d'on ne sait quel remords
Il parait qu'en rimant je debouche les morts
Ah si l'echo des chars dans mes vers vous derange
S'il grince dans mes cieux d'etranges cris d'essieu
C'est qu'a l'orgue l'orage a detruit la voix d'ange
Et que je me souviens de Dunkerque Messieurs
C'est de tres mauvais gout j'en conviens.Mais qu'y
faire
Nous sommes quelques-uns de ce mauvais gout-la
Qui gardons un reflet des flammes de l'enfer
Que le faro du Nord a tout jamais saoula
Quand je parle d'amour mon amour vous irrite
Si je crois qu'il fait beau vous me criez qu'il pleut
Vous dites que mes pres ont trop de marguerites
Trop d'etoiles ma nuit trop de bleu mon ciel bleu
Comme le carabin scrute le coeur qu'il ouvre
Vous cherchez dans mes mots la paille de l'emoi
N'ai-je pas tout perdu le Pont-Neuf et le Louvre
Et ce n'est pas assez pour vous venger de moi
Vous pouvez condamner un poete au silence
Et faire d'un oiseau du ciel un galerien
Mais pour lui refuser le droit d'aimer la France
Il vous faudrait savoir que vous n'y pouvez rien
Qu'importe je meure avant que je dessine
Le visage sacre s'il doit renaitre un jour
Dansons o mon enfant dansons la capucine
Ma patrie est la faim la misere et l'amour
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi koukoubenko ngày 29/12/2007 18:19
Tôi còn thở, còn nhiều người sống không yên dạ
Giấc ngủ chừng khuấy động bởi lo âu
Hình như thơ tôi vang tiếng đồng tiếng sắt
Làm đứng lên những người chết trong mồ
Nếu tiếng vang chiến xa trong thơ tôi quấy nhiễu
Nếu trời của tôi rít tiếng trục xe lăn
Vì giông bão đã phá tan điệu phong cầm huyền diệu
Và tôi nhớ lại ngà Đoongkec, thưa các ông!
Khó chịu thật tôi hiểu rồi. Nhưng làm sao được
Chúng ta thường vô lý thế kia
Chúng ta còn giữ ánh đèn địa ngục
Chúng ta còn say vì một thứ rượu bia
Tôi nói tình yêu, tình tôi làm các ông nhăn nhó
Tôi nói trời trong các ông bảo trời mưa
Các ông nói đồng tôi nhiều hoa quá
Đêm tôi lắm sao, trời tôi xanh biếc chẳng xanh vừa
Như thầy thuốc nhìn trái tim giải phẫu
Các ông tìm trong thơ tôi sự rung động lửa rơm
Tôi đã mất bao nhiêu nơi yêu dấu
Chưa đủ sao các ông muốn gì hơn
Các ông có thể bắt một nhà thơ im tiếng hát
Một con chim tự do bắt nó bỏ tù
Nhưng các ông cấm anh ta yêu nước Pháp
Nên nhớ các ông chẳng thể làm đâu
Nếu tôi chết trước khi hiện rõ
Nét thân yêu của khuôn mặt phi thường
Em ơi, ta múa cùng nhau điệu múa
Tổ quốc của tôi là đói khổ và yêu thương.