Thơ » Pháp » Louis Aragon
Đăng bởi hảo liễu vào 07/12/2015 03:51
Ami, pourquoi me dire avec tant de mystère
Que l'amour éternel en votre âme conçu
Est un mal sans espoir, un secret qu'il faut taire
Et comment supposer qu'elle n'en ait rien su ?
Non, vous ne pouviez point passer inaperçu,
Et vous n'auriez pas dû vous croire solitaire.
Parfois les plus aimés font leur temps sur la terre
N'osant rien demander et n'ayant rien reçu.
Pourtant Dieu mit en nous un coeur sensible et tendre.
Toutes, dans le chemin, nous trouvons doux d'entendre
Le murmure d'amour élevé sur nos pas.
Celle qui veut rester à son devoir fidèle
S'est émue en lisant ces vers tout remplis d'elle :
Elle avait bien compris, mais ne le disait pas.
Bạn thân, sao lại bảo tôi, với nhiều bí mật như vậy
Rằng mối tình vĩnh viễn cảm trong tâm hồn bạn
Là một nỗi khổ không còn hy vọng gì, một nỗi kín không nên nói ra,
Và làm sao bạn lại ngờ rằng người đàn bà đó không biết chút gì cả?
Không, bạn không thể đi qua mà nàng không thấy,
Và bạn cũng không nên tưởng mình cô đơn.
Thường khi những người được yêu nhất lại sống hết kiếp trần
Không dám xin chút gì và không nhận được chút gì.
Nhưng Trời đã cho chúng tôi một trái tim dịu dàng và âu yếm,
Hết thảy chúng tôi, trên con đường, đều thích nghe
Tiếng (tình) thì thầm dậy lên ở sau bước chân chúng tôi.
Người đàn bà nào đó luôn luôn muốn giữ đạo của mình
Đã cảm động khi đọc những vần thơ bàng bạc đời nàng
Đã hiểu rõ, nhưng không nói ra đấy thôi!
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hảo liễu ngày 08/12/2015 03:51
Nói chi những âm thầm thắc mắc,
Bạn ta ơi! Sao chác sầu chi?
Nỗi lòng sao phải nín đi?
Lại ngờ “ai” chẳng biết gì cả đâu.
Thôi thôi hãy chớ sầu vắng vẻ,
Tấm tình kia còn kẻ biết cho.
Xưa nay những kẻ yêu nhiều
Chỉ là trộm nhớ thầm yêu với tình.
Lòng đa cảm khuôn xanh phú thác,
Phải rằng ai mộc mạc vô tri.
Đường đời từ bước chân đi,
Lòng ân ái cũng lắm khi bàn hoàn.
Thói băng tuyết ân cần giữ mực,
Đọc thơ ai cảm xúc vì ai.
Nỗi niềm riêng đã hay rồi,
Nói ra còn ngại những lời thị phi.