Thơ » Pháp » Louis Aragon
Je suis venu vers toi comme va le fleuve à la mer
J’ai sacrifié d’un coup mon cours et mes montagnes
J’ai quitté tout pour toi mes amis mon enfance
Chaque goutte d’eau de ma vie a pris le sel de ton immensité
Ton soleil a dissipé mon folklore
Tu règnes sur mon sang mon rêves mes démences
Je t’ai donné ma mémoire comme une boucle de cheveux
Je ne dors plus que dans tes neiges
J’ai débordé mon lit chassé mes fées marraines
J’ai renoncé depuis longtemps à mes légendes
Où sont Rimbaud Cros et Ducasse
Valmore qui pleure à minuit
La corde Nerval a cassé
Et la balle qui traverse Lermontov a passé par mon cœur
Divisé par tes pas
Dispersé par ton geste
Comme un grand vent amoureux d’une forêt
Je suis la poussière qu’on chasse au matin de la maison
Et qui revient patiente invisiblement tout le long du jour
Le lierre qui croit sans qu’on le remarque
Jusqu’à ce qu’on le mutile dans sa fidélité
Je suis la pierre usée à force que tu passes
La chaise qui t’attend à l’endroit familier
La vitre où ton front brûle à regarder le vide
Le roman de deux sous qui ne parle qu’à toi
Une lettre ouverte publiée avant d’être lue
La phrase interrompue à qui revenir est sans importance
Le frémissement des chambres traversées
Le parfum derrière toi que tu laisses
Et quand tu sors je suis malheureux comme ton miroir
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Anh đã đến với em như con sông đến biển
Anh đã hy sinh nào núi nào nguồn
Anh đã bỏ vì em bạn bè và tuổi nhỏ
Mỗi giọt nước đời anh thấm chất muối đời em bát ngát mênh mông
Mặt trời em làm anh quên ba ca dao tục ngữ
Em ngự trị trên máu anh trên giấc mộng điên cuồng
Anh đã tặng em trí nhớ của anh như cho chùm tóc
Anh chỉ ngủ trên đồng tuyết của em thôi
Anh đã đuổi khỏi giường anh bao nàng tiên tuổi nhỏ
Anh đã từ bỏ bao nhiêu dã sử
Nào Rimbaud Cros Ducasse
Sợi dây Nerval đã đứt
Viên đạn xuyên qua Lermontov nay xuyên qua trái tim anh
Anh bị chia ra từng khúc bởi tay em
Như cơn gió say mê khu rừng vậy
Anh là hạt bụi mỗi buổi mai người ta quét khỏi nhà
Nhưng vẫn kiên nhẫn vô hình trở lại
Dây cỏ mọc trung thành không ai để ý
Đến lúc bị đạp nát dưới chân
Anh là hòn đá nhẵn dưới bước em đi
Cái ghế chờ em nơi góc nhà quen thuộc
Cửa kính em kề trán nhìn ra khoảng trống
Quyển truyện hai xu em đọc cho em
Một câu nói nửa chừng không cần lặp lại
Sự rung chuyển những căn phòng có kẻ đi qua
Một làn hương em để lại đằng sau
Và em đi ra anh đau khổ như tấm gương em bỏ lại