Quê tôi có những mái nhà lá nhỏ
Bên bờ Cửu Long xa cách sông Hồng
Nhưng tuổi thơ trong những giờ sử ký
Theo Quang Trung tôi từng đến Thăng Long.

Nhớ những chiều nhìn về phương Bắc
Thấy xa xa đàn cò trắng bay về
Tôi ngỡ trên lưng cò có chút bùn miền Bắc
Dù cánh cò chẳng bay tới ngoài kia.

Tôi lớn lên. Giặc ngăn chia đất nước
Nhưng súng gươm đâu ngăn được tình thương
Đâu ngăn được mặt trời đỏ rực
Khi lòng tôi đã hoá hướng dương.

Tôi lắng nghe tim tôi đập vội
- “Đây là tiếng nói Việt Nam”
Nghe ngoài đó gió mùa đông bắc thổi
Tôi muốn gửi lòng tôi chút nắng Hậu Giang.

Tôi vui theo từng mái trường ngói đỏ
Từng vỉa than đen, từng gié lúa vàng
Tôi đau đớn, Mỹ dội bom tàn phá
Tất cả những gì tôi quý, tôi thương.

Dù đèo Ngang tôi chưa từng đến
Thơ Bà huyện Thanh Quan tôi đã thuộc lòng
Hoa lá, cỏ cây có bị bom cháy sém?
Mái nhà kia dưới núi có còn chăng?

Ôi mảnh đất bốn nghìn năm lịch sử
Đã chôn vùi bao lũ xâm lăng
Hôm nay lại đánh tan giặc Mỹ
Xác phản lực rơi cạnh mũi tên đồng.

Tôi nhớ mãi từng tên sông, tên núi
Tên những chiến công, tên những anh hùng.
Tin chiến thắng từ quê hương kết nghĩa
Vọng về Nam giục giã những bàn chân.

Cả hai miền cùng một ngôi sao đỏ
Cùng ánh trăng soi ngọn súng trường
Hố bom trong này giống hố bom ngoài đó
Cả hai miền cùng một kẻ thù chung.

Từng tảng đất ở miền Nam phá lộ
Đang chuyển ra miền Bắc sửa đường
Than Cẩm Phả đã cháy bùng ngọn lửa
Bập bùng soi giữa đỉnh Trường Sơn.

Ôi miền Bắc nơi lòng tôi yêu quý
Nơi bùng lên một chân lý: Bác Hồ
Nơi đang dựng một thiên đường hùng vĩ
Nơi còn đây di chỉ của người xưa.

Nơi tôi đã yêu thương từ thuở nhỏ
Trong máu tôi có dòng máu cha ông
Như trái sầu riêng trên dòng sông Nam Bộ
Có hương phù sa của nước sông Hồng.

Gửi miền Bắc cả trái tim tôi đó
Ngày ngóng trông, đêm thương nhớ xiết bao!
Gửi miền Bắc lòng miền Nam chung thuỷ
Đang xông lên chống Mỹ tuyến đầu.


1-1956

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]