Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Lý Bạch
Đăng bởi Diệp Y Như vào 23/07/2011 08:27
小時不識月,
呼作白玉盤。
又疑瑤臺鏡,
飛在白雲端。
仙人垂兩足,
桂樹作團團。
白兔搗藥成,
問言與誰餐。
蟾蜍蝕圓影,
大明夜已殘。
羿昔落九烏,
天人清且安。
陰精此淪惑,
去去不足觀。
憂來其如何,
淒愴摧心肝。
Tiểu thì bất thức nguyệt,
Hô tác bạch ngọc bàn.
Hựu nghi Dao Đài kính,
Phi tại bạch vân đoan.
Tiên nhân thuỳ lưỡng túc,
Quế thụ tác đoàn đoàn.
Bạch thố đảo dược thành,
Vấn ngôn dữ thuỳ xan.
Thiềm thừ thực viên ảnh,
Đại minh dạ dĩ tàn.
Nghệ tích lạc cửu ô,
Thiên nhân thanh thả an.
Âm tinh thử luân hoặc,
Khứ khứ bất túc quan.
Ưu lai kỳ như hà,
Thê sảng tồi tâm can.
Thuở nhỏ không biết trăng,
Gọi là mâm ngọc sáng.
Lại ngờ là gương ở Dao Đài,
Bay tít tầng mây trắng.
Người tiên buông đôi chân,
Cây quế tròn xum xuê.
Thỏ trắng giã thuốc đã xong,
Hỏi biết cùng ai mà nếm.
Con cóc gặm ảnh tròn,
Ánh sáng về đêm đã tàn lụi.
Hậu Nghệ xưa bắn rơi chín mặt trời,
Người trời trong sạch và yên ổn.
Vầng trăng của đêm chìm trong thương cảm,
Trôi trôi không nhìn thấy nữa.
Buồn lo đến thế sao,
Xót xa bời bời gan ruột.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 22/07/2011 08:27
Thuở bé chưa biết trăng,
Gọi là mâm ngọc trắng.
Dao Đài ngỡ là gương,
Bay giữa tầng mây thẳm.
Người tiên thõng đôi chân,
Cây quế tròn xoe tán.
Thỏ trắng giã thuốc xong,
Biết cùng ai mà nếm!
Thiềm Thừ gặm trăng tròn,
Ánh sáng dần tối hẳn.
Chín mặt trời, Nghệ bắn,
Người trời hiền, thích yên.
Trăng vốn thường đa cảm,
Lặn dần vào trong đêm.
Lo phiền đến như thế,
Xót xa nẫu ruột gan.
Gửi bởi Lâm Xuân Hương ngày 26/02/2016 17:01
Về vầng trăng nhi đồng không biết
Cho là mâm ngọc bích trắng trong
Hoặc là gương sáng trong cung
Dao Đài bay thẳng vào vùng mây xanh
Lúc trăng mọc chị Hằng ra trước
Sau thấy cây quế được tròn dần
Thỏ già giã thuốc phân vân
Giã xong ai sẽ đưa phần nó ăn?
Cóc gậm nhấm làm trăng tròn mãi
Sáng mãi rồi cũng phải tàn thôi
Ngày xưa Hậu Nghệ bắn rơi
Chín con quạ để bẩu trời mát êm
Người hùng tạo mát êm đã khuất
Mãi mãi không ló xuất ra đâu
Trước thời cuộc, quá lo âu
Nhiều phiền não khiến ra sầu nát tim.
Gửi bởi Trương Việt Linh ngày 25/06/2017 17:00
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Trương Việt Linh ngày 26/06/2017 05:49
Thuở nhỏ chưa biết trăng
Gọi là mâm ngọc trắng
Lại ngỡ gương Dao Đài
Bay tít tầng mây thẳm
Người tiên buông đôi chân
Cây quế tròn xoe lọng
Thỏ trắng giã thuốc xong
Nếm thử tìm ai ngóng
Cóc vàng gặm vầng trăng
Đêm hao gầy ánh sáng
Hậu Nghệ bắn mặt trời
Bốn phương mừng thanh tĩnh
Trăng chìm vào đêm thâu
Trôi về đâu chẳng thấy
Buồn phiền biết bao nhiêu
Xót xa gan ruột bấy
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi TRẦN ĐĂNG HƯNG ngày 13/10/2018 15:54
Đã sửa 7 lần, lần cuối bởi Admin ngày 13/10/2018 16:34
Trẻ con chưa biết trăng
Gọi trăng là mâm ngọc
Lại như gương trên lầu
Bay trên tầng mây thẳm
Người tiên buông đôi chân
Cây quế xoè bóng tròn
Thỏ ngọc giã thuốc xong
Cứ ngóng người đến nếm
Cóc vàng gậm mâm ngọc
Ánh sáng cứ hao gầy
Hậu nghệ bắn mặt trời
Bốn phương mừng yên tĩnh
Ngờ hoặc giữa sáng tối
Đâu có nhìn thấy chân
Lo buồn như thế nào
Mà nẫu cả ruột gan